Chương 1 - Khi Game Thế Giới Thực

Khi đang chơi game cùng bạn trai quen qua mạng, tôi quên tắt mic, liền quay sang nói với con mèo nhà mình:

“Đại Bảo, lại đây, ngồi lên đùi mẹ nào.”

Bình thường anh ấy cứ một câu “bé con”, hai câu “cưng ơi”, thế mà hôm nay lại im lặng đến lạ.

Trò chơi vừa kết thúc, anh bỗng nổi đóa:

“Sao em lại nghĩ tôi sẽ cần một người phụ nữ đã ly hôn lại còn có con riêng?”

Tôi đem chuyện kể với cô bạn thân,

Cô ấy tức giận quát:

“Đừng yêu qua mạng nữa, đến yêu anh trai tớ đi!

“Anh ấy dạo này bị một bà chị từng ly hôn có con dụ cho quay như chong chóng,

“Ngày nào cũng lên mạng tìm cách để được lòng con riêng của người ta!”

Là một nhân viên văn phòng suốt ngày tăng ca không có đời sống riêng tư, Niềm vui duy nhất mỗi ngày của tôi là chơi vài ván Timi sau giờ làm.

Nửa năm trước, tôi gặp được một “dã vương” qua chế độ ghép ngẫu nhiên, Người thì lạnh lùng ít nói, giọng thì vừa cấm dục vừa mê hoặc, Dưới thế công dồn dập kiểu “Anh ơi giỏi quá” với “Anh ơi gánh em đi”, Cuối cùng tôi cũng cưa đổ được anh ấy và bắt đầu một mối tình online không biết ngượng.

“Ở lại trụ chính đi, anh tới đón.” Giọng nói lạnh mà quyến rũ vang lên bên tai nghe,

Khiến tôi run cả người vì tê dại.

“Anh ơi! Chính con chim kia vừa mổ em đó! Mau giúp em đánh nó đi!” Tôi vừa vuốt ve con mèo lông xanh trong lòng, Vừa cưỡi trên vai anh ấy chỉ huy thiên hạ.

Tôi thoải mái vươn vai, Thì liếc thấy con mèo trắng đen đang lén lút trên bàn ăn, Nó đang đưa vuốt ra định nghịch cái ly nước của tôi.

Tôi lập tức thét lên như sấm: “Đại Bảo! Đừng đụng vào ly nước của mẹ!” Vứt điện thoại qua một bên, bắt đầu màn bắt mèo náo loạn.

Sau một hồi nhảy nhót rượt đuổi, Khi ngồi trở lại ghế sofa thì trò chơi đã kết thúc.

“Anh ơi chơi tiếp đi! Tối nay ráng chút nữa là lên Vương Giả rồi đó!” Tôi đeo lại tai nghe, cố gắng nũng nịu như thường lệ, Nhưng bên kia lại mãi không chịu nhấn nút bắt đầu.

Khi tôi tưởng tai nghe mình có vấn đề, Đối phương bỗng mở miệng hỏi:

“Em… vừa rồi đang làm gì thế?”

Tôi nghĩ chắc anh ấy thắc mắc chuyện tôi treo máy, bèn vội vàng làm nũng:

“Aiya, là tại Đại Bảo nhà em đó, suýt làm bể ly nước của em rồi. Tháng này đã bể ba cái rồi, giờ mà bể nữa chắc em khỏi uống nước luôn.”

“…Em có con rồi hả?”

Tôi thấy khó hiểu. Thời đại này ai mà chẳng nuôi thú cưng? Tôi còn thấy anh ấy hay đăng ảnh chó Golden nhà mình nữa mà, có gì lạ đâu?

“Đúng rồi, mấy đồng nghiệp em ai cũng nuôi. Nhưng Đại Bảo nhà em nghịch quá, “Chắc do di truyền, Tiểu Bảo thì ngoan lắm, mỗi lần em chơi game là nó ngoan ngoãn nằm trong lòng em.”

“Em có hai đứa lận?!”

Tôi cảm thấy đầu dây bên kia hơi rạn vỡ rồi, nhưng vẫn không hiểu vì sao.

“Đúng vậy mà, tại em sợ Đại Bảo ở nhà một mình buồn, “Cho nên nuôi thêm Tiểu Bảo để hai đứa có bạn chơi chung.”

Tôi đúng là một bà mẹ tốt, vừa nghĩ vừa vuốt ve Tiểu Bảo đang nằm ngửa bụng ngủ khò trong lòng.

“Em chơi game với anh bao lâu rồi, còn gọi anh là ‘anh trai’… Vậy ba của đứa bé có biết không?”

Giọng bên kia hơi run rẩy, tôi nghiêng đầu khó hiểu,”Liên quan gì tới ba nó? Em cũng lâu lắm rồi không thấy ông ấy rồi.”

Đại Bảo – con mèo trắng đen, và Tiểu Bảo – con mèo lông xanh Đều do ba mẹ tụi nó tha đến bỏ trước cửa nhà tôi lúc nửa đêm.

Ai biểu tôi ngày nào cũng mềm lòng đi cho mèo hoang trong khu ăn, Nên mới bị mấy con mèo hoang chỉ biết đẻ không biết nuôi lừa gạt như vậy.

Tôi sớm muộn cũng phải đem hết mấy con mèo đực trong khu đi thiến!

Tôi phẫn nộ nói:

“Nếu lần sau gặp lại ba nó, em nhất định khiến hắn tuyệt hậu!”

Bên kia im lặng thật lâu, tôi tưởng là mình hù người ta rồi.

“Không sao đâu anh trai, Đại Bảo em đã bắt vào phòng rồi, sẽ không ảnh hưởng mình chơi game nữa đâu.

“Hay là… em cho Tiểu Bảo chào anh nhé? “Nó hình như rất thích anh đó, mỗi lần nghe thấy anh nói là lại bò vào lòng em nằm im luôn!”

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Tôi liền thấy người chơi bên kia rời khỏi phòng và thoát game.

Tôi lên WeChat nhắn cho anh một dấu hỏi chấm, Thấy hiện lên dòng “Đang nhập…” Chờ mãi mà vẫn không thấy phản hồi.

“Meo~”

Tôi nhìn Tiểu Bảo trong lòng đang vừa ngáy vừa lăn lộn, nhún vai đầy khó hiểu. Chắc do mạng kém rồi, mai hỏi tiếp vậy.

2.

Tối hôm sau tan làm về nhà, Mở WeChat ra nhưng trống trơn, không có tin nhắn nào.

Tôi nhíu mày. Bình thường dù ngủ trễ hay dậy sớm thế nào, Anh ấy cũng sẽ nhắn “Chào buổi sáng” hoặc “Chúc ngủ ngon”.

Hay là hôm qua mệt quá quên rồi? Tôi nũng nịu gửi một tin nhắn thoại:

“Anh ơi~ Anh đang làm gì đó? Cả ngày hôm nay không tìm bé cưng, anh có nhớ em không đó~”

Lập tức thấy nick anh sáng lên, Hiện dòng “Đang nhập…”

Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Năm phút trôi qua Tôi nhắn tiếp: “Anh dỗ xong bé cưng khác rồi hả? Tới lượt em rồi đó nha!”

Mười phút trôi qua đã xem mà không trả lời. Tôi lại nhắn: “Anh ơi, em hình như bị mù rồi, sao em không thấy anh nhắn gì cho em hết vậy?”

Nửa tiếng sau, vẫn đọc mà không phản hồi.

Tôi cười giận, gõ một tin: “Chào anh người lạ, mai em lấy chồng, mời anh tới dự lễ cưới.”

Ngay lập tức, một cuộc gọi từ anh ấy tới.

“Em định tái hôn với chồng cũ à?”

Tôi hừ lạnh, thuận thế đáp: “Ai đó mà còn không trả lời tin nhắn em, thì mai em sẽ ra đường vớ đại một người cưới luôn, rồi sinh con cho anh làm cha nuôi!”

Bên kia im lặng rất lâu.

“Xin lỗi em… Anh chỉ là nhất thời không biết phải đối mặt với em thế nào…”

“Có gì mà không đối mặt được? Không có chuyện gì mà một ván game không giải quyết được cả. Nếu không được thì hai ván!”

Tôi không cần nghĩ ngợi. Không phải hôm qua anh hứa dẫn tôi lên Vương Giả à, Kết quả nửa chừng lại biến mất, thì hôm nay đánh tiếp là được rồi, tôi đâu có trách anh.

“Mau mau, lên nick đi! Hôm nay em nhất định phải leo Vương Giả!”

Nhưng kỳ lạ là, người từng dẫn tôi tung hoành khắp nơi hôm nay lại liên tục mắc lỗi, Chơi cả buổi tối mà không lên nổi một sao, coi như công cốc.

Anh ấy vốn hay gọi tôi là “bé con”, hay dặn tôi ở trụ chính để đến đón, Thế mà hôm nay chẳng thèm cho tôi cưỡi lên người anh nữa.

Kỳ lạ hơn là, người luôn cùng tôi chơi game tới tận nửa đêm, Mới tám giờ đã nói không chơi nữa.

“Tám giờ thôi mà, đừng nói với em là anh định đi ngủ đấy nhé?”

“…Em không cần trông con à?”

“Bọn nhỏ ngoan lắm, tự chơi đồ chơi được mà.”

Tôi liếc nhìn hai đứa mèo đang tranh giành quả bóng đồ chơi, trách nhẹ: “Hôm nay anh lạ lắm, cứ như tâm hồn treo ngược cành cây. Có chuyện gì à?”

Người bên kia vừa mới diệt sạch địch cả team, Lại đột nhiên ngừng tay. Tôi nghe thấy anh hít một hơi sâu rồi nói:

“Anh thực sự rất thích em, nhưng nhà anh theo lối truyền thống… Bố mẹ anh đều chỉ kết hôn một lần…”

Tôi sững người. Chơi game thì liên quan gì đến truyền thống gia đình?

Bố mẹ chỉ kết hôn một lần thì có gì lạ?

Tôi không nói gì, bên kia như thể vừa hạ quyết tâm, tiếp tục nói:

“Anh rất thích trẻ con, nhưng anh mong con cái sau này là con ruột của anh và vợ anh…”

Tôi càng thấy khó hiểu. Tôi cũng thích trẻ con mà?

Bây giờ xã hội còn hiện đại tới mức không cần nam nữ vẫn có thể có con kìa!

Tôi vừa định lên tiếng thì trong tai nghe vang lên giọng của một ông anh gốc Đông Bắc đầy thô lỗ:

“Ông anh à, có chuyện tỏ tình, cưới hỏi gì thì để về nhà nói có được không?!

“Ông sắp bị rồng đập chết tới nơi rồi còn đứng đó nói chuyện sinh con với đẻ cái! Tôi còn thiếu một sao nữa thôi đó!”

Tôi vội ném cái tai nghe qua một bên, Chết tiệt, anh ấy bật mic toàn đội từ lúc nào vậy?!

Trận đấu vừa kết thúc, tôi còn chưa kịp hỏi rõ ý anh lúc nãy là sao, Thì anh đã vội vàng chúc ngủ ngon rồi thoát game.

Đọc tiếp