Chương 6 - Khi Em Gái Tôi Bên Anh Tần Thụ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đã nghĩ, Dung Viễn sẽ nói:

“Em phải cố gắng lên, phải mạnh mẽ lên.”

“Chỉ cần không từ bỏ, rồi một ngày em sẽ vượt qua được em gái em.”

Nhưng không…

Tôi nghe thấy giọng anh đều đều, bình thản:

“Tiểu Khê…”

Tôi cảm thấy đốt ngón tay anh khẽ lướt từ chân mày tôi, chậm rãi đi xuống.

“Em phải cho phép mình… được làm một người bình thường chứ.”

“Phải chấp nhận rằng có những câu chuyện… kết thúc không hề tốt đẹp.”

“…”

Cố gắng, cố gắng hơn nữa – là điều người ta nói với sĩ tử.

Người trưởng thành phải học cách hiểu rằng:

Thất bại, là điều sẽ luôn tồn tại trong đời.

Tôi ngây người, nỗi đau từ đâu bỗng bốc lên thành một ngọn gió gào thét trong lòng.

Anh như đang đặt ngón tay cái lên vết sẹo của tôi —

nơi đó, dù qua bao nhiêu năm, chỉ cần chạm vào, vẫn sẽ đau.

“Nhưng mà, nếu em có vượt qua em gái mình rồi thì sao?”

“Mẹ em… vẫn sẽ không yêu em đâu.”

Tôi khẽ run rẩy.

Không phải vì gió lạnh.

Mà là vì… nỗi buồn tràn ngập đến tê dại.

Mỗi lần như vậy, tôi lại bấu lấy áo anh.

Anh cười.

Anh nói:

“Tiểu Khê.”

“Chẳng lẽ cả cuộc đời em chỉ còn mỗi em gái em thôi sao?”

“Nó quan trọng với em đến thế à?”

“Không có nó, em sống không nổi à?”

Một ngón tay khẽ chạm vào trán tôi.

Anh không hề hay biết — đôi mắt, đôi mày anh lúc đó như những ngôi sao buổi chiều tà, đốt lửa trong lòng tôi.

Anh nói:

“Tiểu Khê.”

“Cuộc đời không phải là đường ray đơn tuyến.”

“Mà là một cánh đồng hoang vô tận.”

26

Tôi muốn dính chặt lấy Dung Viễn.

Ý nghĩ ấy vừa trỗi dậy, liền như ngọn lửa không thể dập tắt, cứ cháy mãi trong lòng tôi.

Tôi muốn đẩy anh ấy xuống giường,

muốn nhìn thấy anh ấy khóc.

Bởi vì… anh ấy chưa bao giờ khóc trước mặt tôi cả.

Tôi muốn cùng anh làm thật nhiều chuyện —

Tôi nghĩ nếu hai đứa chơi mấy cái thử thách couple đang hot trên mạng, chắc tim tôi sẽ đập loạn xạ mất.

Còn bên cạnh Tần Thụ, tôi như một xác chết biết đi.

Thế nhưng, thực tế thì…

Chúng tôi như hai con chuột chạy trốn trong bóng tối.

Là những sinh vật không thể sống dưới ánh mặt trời.

Lương thực rất nhanh lại cạn kiệt.

Mà chết tiệt nhất — là xe không còn bình xăng dự phòng.

Mấy thứ như vậy thì ở thị trấn nhỏ bé này vốn chẳng có.

Mà nếu muốn mua được thì bắt buộc phải vào thành phố — nơi đầy rẫy camera giám sát.

Dù chỉ là một thị trấn cấp huyện…

Cũng giống như có ai đó muốn lột trần bọn tôi – rồi ném ra dưới ánh sáng ban ngày để mặc cho người ta soi mói.

Thế nhưng, Dung Viễn lại thản nhiên như không:

“Tối nay mình ngủ lại khách sạn đi.”

Tôi kéo tay áo anh, gấp gáp nói:

“Anh điên rồi à?! Mua bình xăng xong thì mau đi ngay đi chứ!”

Anh cúi xuống,

qua cặp kính râm tạm thời mua vội để che mặt,

nở một nụ cười nhìn tôi.

“Em là người chạy trốn…”

“Hay anh mới là người chạy trốn?”

“…”

Tôi nghẹn họng.

Không đáp được.

Dung Viễn thuê một phòng.

Chỗ trọ đó vốn dĩ là kiểu nhà nghỉ rẻ tiền, vốn chẳng yêu cầu căn cước quá nghiêm ngặt.

Huống chi — Dung Viễn sở hữu một gương mặt… trời sinh đã ăn ảnh, dễ gây thiện cảm.

Anh khoác vai tôi.

Cả hai hóa thân thành một cặp tình nhân sinh viên trốn khỏi ký túc xá để đi hẹn hò.

Cuối cùng…

Chúng tôi trót lọt lẻn vào được.

27

Tiếng nước trong phòng tắm ào ào đổ xuống.

Tôi không kìm được mà để đầu óc mình trôi lạc vào suy nghĩ.

Tôi cảm thấy… bản thân đã mãn nguyện lắm rồi.

Cả đời này, chưa từng có lúc nào tôi thấy hài lòng đến vậy.

Thiên trường địa cửu đối với tôi là điều xa xỉ —

tôi luôn là kiểu người sống được ngày nào hay ngày đó.

Nhưng… tôi vẫn thấy hoảng sợ.

Một nỗi sợ mơ hồ, không rõ ràng.

Thật ra tôi biết chứ.

Tôi biết chúng tôi không thể cứ mãi lẩn trốn như thế này.

Tôi biết — con đường nào rồi cũng có điểm cuối, rồi sẽ rẽ lối.

Hành trình cũng vậy.

Sẽ có một thời điểm nào đó, người hướng dẫn tuyên bố:

“Chuyến đi của chúng ta đến đây là kết thúc.”

Và tôi sẽ phải xuống xe.

Phải đứng nhìn Dung Viễn bị bắt đi, còn tôi thì liều mạng đuổi theo.

Tôi vấp ngã. Tôi đấm thẳng xuống đất.

Cảm giác như đang cố đuổi theo dòng thời gian mà mãi không kịp.

Hơi nước mỏng manh phủ lên tấm kính trong phòng tắm.

Tôi vẽ lên đó hai chữ cái: RY.

Viết tắt tên anh — Rong Yuan(Dung Viễn).

28

Tôi vừa tắm xong thì đến lượt Dung Viễn vào.

Nhà nghỉ nhỏ này dán không ít quảng cáo.

Ví dụ như tờ brochure du lịch được nhét trên kệ.

Trên đó viết về “Cửu Linh Phong” —

nơi an nghỉ của nhà thơ nổi tiếng XXX.

Phía dưới còn có một dòng slogan quảng bá:

“Trường sinh cùng tiên nhân.”

Lúc ấy tôi mới nhận ra —

hóa ra là quảng cáo bán… mộ phần.


Bán đất nghĩa trang trong nhà nghỉ — đúng là đỉnh cao tư duy thương mại.

Tôi đang nghĩ vẩn vơ thì bị người ta ôm lấy từ phía sau.

Dung Viễn tắm xong, như mọi khi, chẳng bao giờ lau khô người cho tử tế.

Lúc nào cũng ướt nhẹp mà nhào tới ôm tôi, dính hết cả lên người tôi.

Cảm giác như… anh ấy thấm vào tôi từ trong ra ngoài vậy.

“Em đang nhìn gì đó?”

Anh dụi mũi vào hõm cổ tôi.

Vừa chạm tay tôi cầm quyển tờ rơi, vừa nhìn cùng tôi, cười khẽ đầy trêu ghẹo.

“Được đấy, để anh chôn ở đây luôn.”

Tôi lấy đầu gối húc vào chân anh:

“Anh mà có tư cách gì mà vào nghĩa trang hả.”

Nói xong tôi liền thấy mình lỡ lời.

Nhưng bên cổ áo, tôi lại nghe thấy giọng anh rất nhẹ, rất bình thản.

“Ừm.”

“Em nói đúng.”

“…”

Tôi đau lòng đến mức không nói nên lời.

Anh bèn nắm lấy tay tôi, mười ngón đan xen.

Giờ nghĩ lại, có lẽ… hôm đó, cả hai chúng tôi đều đã linh cảm được điều gì đó.

Giống như trên một hành trình dài bất tận,

đột nhiên bạn nhận ra —

mình sắp phải xuống xe rồi.

Anh cúi đầu hôn tôi.

Dung Viễn quá đỗi dịu dàng.

Có lúc tôi tự nghĩ, giá như anh chỉ là một nhân vật tưởng tượng thì tốt biết mấy.

Là tôi tưởng tượng ra anh.

Anh ở bên tôi.

Thật là một kịch bản tuyệt vời.

Vì người thật, một khi rời xa —

sự tàn nhẫn sẽ đau đến tận xương tủy.

Như thể có ai đó lấy tim tôi ra, cắt thành từng mảnh vụn.

Đêm đen nuốt lấy căn phòng, gió khuya thổi lồng lộng không dứt.

Đốt ngón tay anh khẽ lướt qua lòng bàn tay tôi.

Anh nói, “Tiểu Khê.”

“Em phải tự đưa ra lựa chọn.”

“Phải đi con đường của riêng em.”

“Tự mình bước tiếp… được không?”

“…”

Tôi bật khóc.

Khóc đến tê tái, đến nghẹn ngào, anh ôm chặt lấy tôi.

Luống cuống dỗ dành, anh nói: Nè sao vậy? Sao lại khóc rồi?”

“Khóc thành thế này… mặt lem hết rồi kìa.”

“Đừng khóc nữa… là anh sai rồi, được không?”

“Bé ngoan, là anh sai.”

Tôi gỡ tay anh ra, ngẩng đầu nói:

“Nếu không phải là lời từ biệt, thì là gì?”

Anh sững người.

Rồi lẩm bẩm:

“Anh sợ… mình sẽ không còn cơ hội nữa…”

“Anh sợ mình không còn cơ hội để nói với em một câu ‘tạm biệt’.”

29

Sáng hôm sau, như thể chẳng có chuyện gì từng xảy ra.

Tôi và anh dậy rất sớm — đi sớm luôn tránh được nhiều ánh nhìn.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ quay lại xe ngay.

Không ngờ anh lại nói:

“Có thể ghé ăn sáng ở quán bên kia một chút.”

Lúc ăn sáng, anh chớp mắt đầy thần bí, bảo có chuẩn bị cho tôi một món quà.

Tôi chán chường gẩy đũa, hỏi:

“Anh chuẩn bị gì cho em thế?”

“Không lẽ là quà 520 đấy à?”

“Dung Viễn, anh cũng biết mấy ngày này à?”

Hôm nay đúng là ngày 20 tháng 5 thật.

Chỉ là… Dung Viễn nhìn không giống kiểu người sẽ bận tâm đến những dịp thế này.

Tôi nói chỉ là trêu anh thôi.

Nhưng anh nhìn tôi,

gật đầu thật.

Ánh mắt vừa ngây thơ, vừa trong suốt.

Khiến tôi chẳng thể nào trêu chọc anh nổi nữa.

Dần dần, quán ăn sáng cũng đông khách hơn.

Bên cạnh chỗ chúng tôi ngồi có hai đứa trẻ con — chắc là con chủ quán.

Cô chị lớn hơn một chút, cậu em thì quá hiếu động, vừa chạy vừa xoay vòng liền đâm ngay vào chân tôi. Vì thế tôi bắt đầu chú ý tới chúng.

Cô chị trông già dặn hơn tuổi, đứng yên một chỗ, muốn kéo em lại nhưng không kéo nổi.

Có lẽ đã tới giờ cao điểm ăn sáng,

khách trong tiệm bắt đầu đông hơn hẳn.

Tôi và Dung Viễn chuẩn bị rời đi.

Lúc này, sau lưng bỗng vang lên một tiếng động rất lớn.

Tôi và Dung Viễn đều nhìn rất rõ — là cậu em trai trong lúc nghịch ngợm đã xô ngã cái thùng giấy bên cạnh.

Kết quả, phản ứng dây chuyền xảy ra ngay sau đó.

Ba giỏ trứng gà mà ông chủ quán đặt kế bên bị kéo đổ, rơi xuống đất.

Trong chớp mắt, trứng vỡ nát không đếm xuể.

Lòng trắng lòng đỏ tràn khắp nền nhà, kéo dài đến tận cửa ra vào.

Ông chủ quán là một người đàn ông trung niên tầm ba, bốn mươi tuổi.

Vừa nãy còn đang nấu mì, giờ thì lau tay vào tạp dề rồi sầm mặt bước ra.

Lập tức giận dữ chất vấn hai đứa nhỏ:

“Ai làm đấy hả?!”

Rồi — ngay sau đó.

Cậu em trai khóc toáng lên.

“Hu hu hu, là chị! Là chị làm đấy!”

“…”

Nếu mắt tôi không có vấn đề thì — rõ ràng là thằng nhóc đó đá vào cái thùng giấy chắn trứng.

Cô chị rõ ràng định phản bác.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông kia đã giơ cây chổi lên, quật thẳng vào người con bé.

Tình hình có chút vượt khỏi tầm kiểm soát.

Khách ăn sáng trong tiệm bắt đầu vây lại can ngăn.

Và rồi, tôi nghe thấy giọng Dung Viễn.

Có chút khác lạ so với mọi khi — không còn nhẹ nhàng, thờ ơ như trước.

“Chính thằng nhóc này làm đấy.”

Anh xách cổ áo thằng bé đang vùng vằng đạp loạn, nhấc bổng nó lên.

Ông chủ quán vừa thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi:

“Ấy ơi ơi, anh làm gì con tôi thế hả?”

“Thả nó xuống ngay đi! Trời đất ơi, bảo bối của tôi…”

Cái tốc độ “lật mặt” này, không hề dành lấy một phần nhỏ cho cô bé kia.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)