Chương 8 - Khi Đứa Trẻ Đối Đầu Với Hổ
8
Một tai nạn bất ngờ ở thị trấn nhỏ bị Hổ ca thổi phồng thành một “sự kiện nóng” trên mạng.
Nhưng chỉ vài ngày sau, kênh livestream của hắn đã bị khoá.
Cảnh sát địa phương lập tức tung ra thông báo và đoạn video giám sát từ camera.
Toàn bộ sự việc hoàn toàn là do nhà Hổ ca tự gây ra.
Có lẽ sợ ai đó ra tay hại Tuyết Cầu, ông chủ vườn thú đã lắp camera HD trong lồng hổ.
Tất cả những gì xảy ra hôm đó đều được ghi lại rõ ràng từng giây một.
Hổ ca cố làm mọi cách để gây sự chú ý, cuối cùng lại tự bóc trần bộ mặt thật của mình trên mạng.
Dân mạng càng hóng chuyện càng nhiệt tình đào sâu, nhất quyết truy lùng danh tính “người dám đối đầu với hổ”.
Không ngờ, Hổ ca đúng là dân xã hội đen thật.
Hắn chuyên đi thu tiền bảo kê, con trai thì ở trường cũng là đầu gấu, cả nhà quen thói ức hiếp người khác.
Giờ thì đứa què, đứa cụt, đứa nằm liệt — những người từng bị bắt nạt đang chờ sẵn để tính sổ.
Hổ ca sợ quá, khóc lóc van xin cảnh sát mau mau nhốt hắn lại cho an toàn.
Tôi và cậu bảo vệ làm đầy đủ thủ tục giám định thương tích, chỉ đợi pháp luật thay chúng tôi đòi lại công bằng.
Một tháng sau, phiên tòa chính thức diễn ra.
Hổ ca nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm hận, như thể tôi là kẻ giết cha giết mẹ hắn.
Hắn giơ cánh tay tàn tật lên, gào rú trước tòa:
“Thưa quý tòa, con đàn bà này rõ ràng cố ý giết người! Phải xử tử nó ngay lập tức!”
Tôi ưỡn thẳng lưng, dõng dạc nói rõ ràng rành mạch:
“Hành động của tôi là chính đáng — đó là phòng vệ chính đáng!”
“Bảo vệ chìa khóa, chính là bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân!”
Cuối cùng, vợ chồng Hổ ca vì hành hung, lăng mạ người khác nơi công cộng, gây thương tích nhẹ cấp độ 2 cho hai nạn nhân, bị tuyên án:
Hổ ca: 3 năm tù giam
Váy đỏ: 6 tháng tù giam
Ngoài ra, họ còn phải bồi thường cho tôi 100 triệu và cho cậu bảo vệ 150 triệu.
Hổ ca không cam lòng, la lối đòi kháng cáo đến cùng.
Dù hắn hung hăng thật, nhưng ông chủ vườn thú cũng không phải dạng vừa — vụ kiện càng lúc càng rối rắm.
Chủ pháp lý của vườn thú thật ra là một ông lão hơn 90 tuổi, cổ đông duy nhất lại chính là… giám đốc.
Về mặt pháp lý, ông chủ không hề có quan hệ cổ phần với sở thú, miệng thì nói mình chỉ là một “nhà từ thiện tặng thú không công”.
Tòa thì đâu dễ bị lừa — Tuyết Cầu được nhập lậu qua đường phi pháp.
Giám đốc và ông chủ bị xử nặng hơn cả Hổ ca.
Mối thù này lành làm sao nổi, ông chủ còn buông lời: “Ra tù tao sẽ cho mày sống không yên.”
Hổ ca ra tù chắc không dám quay về nhà nữa đâu.
Những con thú bị nhốt lâu ngày trong chuồng chật hẹp, đều được chuyển đến nơi hợp pháp, chăm sóc đúng chuẩn.
Trước khi khai giảng, tôi tranh thủ ghé thành phố tỉnh lỵ thăm Tuyết Cầu.
Nó là hổ ngoại nhập, trẻ trung khỏe mạnh, giờ đã trở thành bảo bối ở sở thú thành phố.
Chỗ ở mới của nó là khu nuôi hổ trắng rộng rãi, có cỏ cây, bóng mát và cả một hồ nước trong xanh.
Không còn chuồng sắt, du khách chỉ có thể ngắm hổ qua kính cường lực trong suốt.
Thức ăn toàn thịt tươi, thỉnh thoảng còn được đãi gà sống.
Lúc tôi đến, nó vừa ăn no, đang nằm lười giữa bãi cỏ, phơi bụng đầy ung dung.
Tôi phấn khích áp sát tấm kính, vẫy tay chào:
“Tuyết Cầu! Tôi đến thăm cậu đây!”
“Huhu, chúng ta còn sống thật tốt, cảm thấy biết ơn quá đi mất!”
Hổ vốn là loài rất thông minh.
Hôm ấy tay tôi bị lôi cả vào chuồng, mà nó vẫn không cắn tôi một phát.
Tuyết Cầu giờ còn biết bơi, không phải quanh năm suốt tháng liếm nước trong bát nữa.
Nó lao đầu xuống nước, bơi lười biếng về phía tôi, rồi leo lên mép bờ sát tấm kính.
Tuyết Cầu lắc mình một cái, nước bắn tung tóe, dáng vẻ oai phong quá trời!
Tôi vỗ tay nhẹ nhàng vì quá thích thú.
Như cố tình chọc tôi, nó bỗng nhấc chân sau lên, tè nguyên một bãi to lên tấm kính!
Quá là mất nết, quá là… thô lỗ!
Phụ huynh vội bịt mắt con, nhân viên sở thú thì ngượng ngùng giải thích:
“Tuyết Cầu sắp vào mùa giao phối, nên… hành vi hơi bạo một chút ạ.”
Trước khi sở thú đóng cửa, tôi vẫn quyến luyến không nỡ rời đi.
Bác bảo vệ tưởng tôi mê hổ trắng quá hóa luyến lưu, bèn an ủi:
“Hè tới lại ghé nha, biết đâu lần sau đến, cô còn được gặp mấy bé hổ con của Tuyết Cầu đấy!”