Chương 6 - Khi Đứa Bé Không Còn Là Sợi Dây Liên Kết

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cô hài lòng chưa?”

“Hứa Văn Đình!”

Anh gần như gào lên, giọng khản đặc:

“Cô hài lòng chưa hả?!”

“Tôi nói cho cô biết, Hứa Văn Đình,” nước mắt anh lăn dài, giọng nghẹn ngào run rẩy, “nếu vợ tôi có chuyện gì… tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”

Sau khi cúp máy, Thời Diễn nhớ lại lời bạn bè từng nói:

“Giang Nhạc Hy hôm trước còn kể với chúng tôi rằng dạo này anh quan tâm cô ấy lắm, ai cũng bảo, đàn ông khi lén lút ăn vụng ở ngoài, về nhà sẽ thấy cắn rứt, nên đối xử với vợ tốt hơn bình thường.”

“Thời Diễn, có phải anh cảm thấy tội lỗi rồi không?”

Khi ấy, tim anh đập thình thịch, sợ bị nhìn thấu nên nổi nóng đập bàn:

“Làm sao có thể!”

“Cả đời này tôi chỉ yêu Giang Nhạc Hy thôi!”

Vì vậy, khi tôi đề nghị ly hôn, khi tôi nói không muốn giữ lại đứa bé, anh đã không giận dữ như một người đàn ông bình thường, mà chỉ biết sợ hãi, hoảng loạn, khóc lóc van xin tôi đừng ly hôn, đừng rời bỏ anh.

Thì ra, tất cả đều có dấu hiệu từ trước.

Thì ra, cái mà anh tưởng là “kín như bưng”, thật ra chỉ là ảo tưởng của chính anh.

Anh gục xuống sàn hành lang, khóc đến kiệt sức.

Khóc đến điên dại, đến nghẹt thở, đến mức tự tát mình vài cái thật mạnh.

Anh vẫn ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, đến khi hai bên gia đình đều chạy đến.

Mẹ Thời túm lấy mẹ tôi mà chửi:

“Con gái nhà bà muốn chết thì chết ở đâu xa xa một chút có được không hả!”

“Bây giờ bên ngoài người ta đều nói là nhà tôi ép con gái bà phải chết, bà bảo sau này chúng tôi còn biết ngẩng mặt làm người kiểu gì đây?!”

Mẹ tôi bị bà ta lay mạnh, cả người như một con rối gỗ, vô hồn.

Đến khi ba tôi tát thẳng vào mặt mẹ một cái giòn tan.

“Tất cả là do bà dạy cái thứ con gái đó!”

Thời Diễn quay đầu lại, thấy mẹ tôi bị đánh mà vẫn chỉ cúi đầu nhận lỗi, giọng yếu ớt nói với ba tôi:

“Xin lỗi.”

“Đợi Hy Hy tỉnh lại, tôi nhất định sẽ bắt nó xin lỗi mọi người.”

Một cơn nghẹn nơi ngực khiến Thời Diễn không thở nổi.

Anh bỗng nhớ lại cảnh tôi bị cả hai bên gia đình vây quanh, ai cũng mắng nhiếc, ai cũng có quyền phán xét tôi như thể họ là Chúa Trời.

Anh run rẩy đứng dậy, vịn vào tường, rồi bước đến trước mặt mẹ tôi.

Trong ánh mắt hoang mang của bà, anh hỏi:

“Mẹ.”

“Sao mẹ không phản kháng?”

Mẹ tôi sững sờ.

Anh lại nói:

“Trước bất công như thế này…”

“Sao mẹ không phản kháng?”

Anh cố chấp hỏi, giọng run run:

“Mẹ đã làm gì sai chứ?”

“Tại sao mẹ không phản kháng?”

Khoảnh khắc đó — Thời Diễn dường như bỗng hiểu ra tất cả về cuộc đời tôi.

Hiểu tôi đã sống như thế nào trong gia đình ấy, hiểu vì sao tôi lại tuyệt vọng đến mức buông tay.

Anh đau đớn đến nghẹt thở, nắm chặt vai mẹ tôi, gần như hét lên:

“Tại sao mẹ không mắng lại đi!”

8

“Mẹ cứ để họ mắng mẹ vậy sao!”

“Tại sao chứ!”

“Rốt cuộc là vì cái gì!”

Mọi người đều bị Thời Diễn dọa sợ, không ai dám lên tiếng.

Chỉ có mẹ tôi, ánh mắt tuyệt vọng hết nhìn sang ba tôi, rồi lại nhìn sang mẹ Thời, cầu cứu trong vô vọng.

Mẹ Thời bước lên định kéo con trai mình lại, nhưng Thời Diễn vùng mạnh, hất tay bà ra, vẫn kiên quyết yêu cầu mẹ tôi phải trả lời.

Cuối cùng.

Ba tôi chịu không nổi nữa, tiến đến trước mặt mẹ tôi, gào lên:

“A Diễn nói bà có vấn đề thì chắc chắn là bà có vấn đề!”

“Còn không mau xin lỗi A Diễn đi!”

Mẹ tôi như người mất xương sống, cúi đầu, khẽ nói:

“Xin lỗi con, A Diễn… Con đừng chấp mẹ, mẹ biết mình sai rồi.”

Khoảnh khắc đó —

Thời Diễn đứng chết lặng.

Anh nhìn mẹ tôi, rồi nhìn sang ba tôi, và trong đầu chợt hiện lên hình ảnh lần đầu gặp tôi: tôi mặc bộ đồ đã giặt đến bạc màu, vừa đi học vừa làm thêm; còn em trai tôi thì mặc áo phông hàng hiệu cả ngàn tệ, trên tay cầm chiếc máy chơi game mới nhất.

Cảm xúc trong lòng anh vỡ òa, hỗn loạn, dồn nén đến mức nghẹt thở.

Cũng chính lúc đó, đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt.

Bác sĩ bước ra.

Thời Diễn lao lên, gần như phát điên:

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”

“Vợ tôi…”

“Đứa bé thì sao, bác sĩ, con tôi thế nào?”

Cùng lúc đó, cả hai bên gia đình cũng ùa đến.

Không ai hỏi thăm tôi, tất cả chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng.

Thời Diễn chìm trong cảm giác bất lực, cho đến khi nghe thấy bác sĩ đáp:

“Đứa bé… không giữ được.”

“Nhưng bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Tôi được đẩy vào phòng bệnh, ký ức cuộc đời như thước phim quay chậm lần lượt lướt qua —

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)