Chương 3 - Khi Đạo Sĩ Gặp Đại Sư Huynh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đợi đến khi Yêu Vương bị tiêu diệt, Ninh Nguyện sẽ ở lại núi Mân, còn tôi cũng nên bắt đầu hành trình tìm lại cuộc đời thuộc về mình.

Khi cả hai còn đang hào hứng vẽ nên tương lai phía trước, Ninh Nguyện đột nhiên nói: “À đúng rồi, mai nhớ ra ngoài đón Tống Triết Chu.”

“Đón ai cơ?” Tôi khựng lại. “Tống Triết Chu về nước rồi à?”

Ninh Nguyện đáp: “Lần này anh ta về là để tìm cậu đấy. Ngoài núi Mân có kết giới, người ngoài không vào được.”

Cô nói đã giải thích với Tống Triết Chu vì sao tôi không trả lời tin nhắn, nhưng anh ta vẫn không chịu tin.

Cha mẹ của Tống Triết Chu hiện tại vẫn đang trong quá trình đàm phán chuyện hôn sự với nhà họ Ninh, vào thời điểm quan trọng thế này, họ tuyệt đối không cho phép anh ta lên núi tìm tôi.

Thế nên, lần này anh ấy đã trốn học một tuần, lén lút tới gặp tôi.

Tôi với Tống Triết Chu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mà hắn đúng là một tên đáng ghét.

Từ chuyện nhỏ như kéo tóc tết của tôi, đến chuyện lớn như đi mách cha mẹ nuôi tôi… là tôi yêu sớm.

Thế nên hắn bị tôi xếp vào danh sách kẻ thù không đội trời chung từ rất sớm, chứ không còn là thanh mai trúc mã gì nữa.

Có điều, từ khi lên đại học, hắn sang Anh du học, bây giờ vẫn đang học cao học.

Chúng tôi cũng ít khi gặp lại, mà mỗi lần gặp lại hắn dường như cũng đỡ đáng ghét hơn nhiều.

Chắc là phiên bản “trai hư” nước Anh đã dạy hắn cách làm người rồi chăng.

6.

Sáng hôm sau, tôi dậy từ tờ mờ sáng.

Tôi còn đập dậy thanh kiếm Mỏ Neo nữa kìa — giờ đây thân kiếm sáng bóng, cực kỳ thích hợp để cưỡi ra ngoài khoe mẽ với Tống Triết Chu.

Tôi ngự kiếm bay trên trời, từ xa đã thấy có một bóng người nhỏ đứng chờ trước cổng kết giới.

Thế là tôi vội giảm tốc, hạ xuống ngay trước mặt Tống Triết Chu một cách cực kỳ ngầu lòi.

Nhìn tôi cưỡi kiếm đáp xuống, ánh mắt hắn tràn đầy sùng bái.

Đã nửa năm rồi tôi chưa gặp hắn.

Hắn… đẹp trai thật, lại cao hơn trước nữa.

“Ninh Khả.”

Tống Triết Chu xoa xoa hai bàn tay bị gió lạnh làm đỏ ửng, rồi bất ngờ vươn tay về phía tôi.

Ánh nắng buổi sớm xuyên qua kẽ lá chiếu lên người hắn, hàng mi dài như phát sáng.

Cảnh đẹp, người cũng đẹp — khiến tôi tự dưng thấy hơi ngại ngùng.

Rồi hắn bất thình lình… búng trán tôi một cái rõ đau.

“Cậu đến muộn đấy.”

Tôi chống nạnh, bĩu môi với hắn: “Tôi dậy sớm đón cậu đấy nhé, không ngủ nướng luôn đó.”

Hắn cũng nói: “Tôi cũng thế. Để được gặp cậu sớm, tôi đã tới đây từ ba giờ sáng rồi.”

Tôi sững người một chút, khẽ nghiêng đầu.

Tim đập… nhanh thật đấy.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}

Anh khẽ hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh: “Kịch bản cứu thế giới ngầu như vậy, tất nhiên tôi phải đến xem tận mắt rồi.”

Tôi biết anh không muốn tôi có áp lực tâm lý nên mới cố ý nói thế, nhất thời cũng thấy lúng túng, đưa tay gãi đầu: “Cậu không phải sắp đính hôn với Ninh Nguyện à? Đột nhiên về nước còn chạy đến tìm tôi, chú Tống không nổi giận à?”

Anh xoa xoa chỗ vừa búng trán tôi khi nãy, dịu dàng nói: “Cô ấy thích đại sư huynh của mình, còn tôi cũng có người mình thích. Vậy sao phải chia rẽ hai cặp đúng không?”

Tôi đáp: “Tôi đã không còn là thiên kim nhà họ Ninh nữa rồi. Giờ tôi là đạo sĩ của núi Mân.”

Tống Triết Chu cười: “Vậy thì, đạo sĩ tỷ tỷ ơi, tôi là sinh viên yếu đuối mỏng manh đây, cậu phải bảo vệ tôi đấy nhé.”

Tôi diễn màn ngầu lòi trước mặt anh tận hai lần, giờ trong mắt anh tôi đã là nữ thần sáng rực rỡ.

Đáng ghét thật, khí chất nữ vương của tôi đúng là chói mắt mà!

Tống Triết Chu tháo khăn quàng trên cổ xuống, choàng lên vai tôi.

Trời đầu đông sáng nắng chiều mưa, ánh nắng hiếm hoi trong rừng sâu sớm đã tan biến.

Mây đen phủ trời, gió tuyết như sắp kéo đến.

“Đi thôi.” Anh chìa tay ra, “Dẫn tôi về nhà đi.”

7.

Tống Triết Chu tò mò muốn xem tôi đang học gì.

Tôi đưa cho anh quyển “Năm năm đạo sĩ – Ba năm mô phỏng”, rồi nghiêm túc chỉ vào đống sách chất như núi: “Những cái này tôi học hết rồi đấy, thi chứng chỉ trừ yêu chắc chắn không thành vấn đề.”

Anh vẫn chưa tốt nghiệp nên đâu hiểu quy tắc tìm việc hiện nay: nghe qua là biết, nhìn qua là thạo.

Tống Triết Chu không nhận ra tôi đang chém gió, ánh mắt vẫn lấp lánh hâm mộ.

“Sau này cậu dắt tôi rong ruổi giang hồ, diệt yêu trừ ma, còn tôi sẽ là người đàn ông âm thầm đứng sau lưng ủng hộ cậu.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Thật ra, tôi không định ở lại núi Mân mãi đâu.”

Giống như Ninh Nguyện nói — huyết thống không thể là rào cản của tương lai.

“Vậy cậu đi đâu, tôi theo đó.”

Đôi mắt anh sáng trong, trả lời không chút do dự.

Khiến tôi bất chợt thấy… hơi xấu hổ.

Vì không lâu trước đây, tôi còn mơ mộng viễn cảnh thu mua công ty nhà anh để hành hạ anh tơi bời cơ mà…

Chúng tôi đang cùng nhau tưởng tượng về tương lai, thì điện thoại của Tống Triết Chu reo lên.

Anh bước ra ngoài nghe máy, còn tôi thì nép bên khung cửa nghe lén.

“Ba, cô ấy không phải đứa con gái nghèo túng gì đâu. Sau này con còn muốn giúp cô ấy quản lý cả sự nghiệp nữa kìa.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng bố anh, nghẹn ngào: “Quản lý… sự nghiệp của ai? Của ba à?”

“Nhà mình chỉ có một đứa con, không đủ tài nguyên để nuôi thêm ‘acc phụ’ nữa đâu con à.”

“Chỉ cần ba còn sống, con tuyệt đối không được làm đạo sĩ!”

Nói xong… ông cúp máy cái rụp.

Tôi có chút ngượng ngùng, cười gượng với Tống Triết Chu.

Anh làm ra vẻ thoải mái: “Ai thèm để ý đến sự nghiệp nhà ông ấy chứ? Bọn mình là phải đi cứu nhân loại cơ mà!”

Tống Triết Chu vì muốn ở bên tôi mà không ngại đối đầu với gia đình.

Bầu trời phía xa được nhuộm ánh đỏ ráng chiều, mặt trời lại ló lên lần nữa.

Tôi hạ quyết tâm: “Tôi nhất định sẽ chứng minh năng lực của mình với chú Tống.”

Kể từ ngày đó.

Tôi như được bơm máu gà, chăm chỉ học pháp thuật hẳn hoi.

Tống Triết Chu thay vị trí của đại sư huynh, lặng lẽ đứng phía sau tôi, cùng chơi với kiếm Mỏ Neo.

Hậu sơn thi thoảng cũng xuất hiện vài yêu quái kiểu như Bát Cương.

Để nâng cao năng lực càng nhanh càng tốt, tôi chủ động giơ tay xin đi theo đại sư huynh diệt yêu.

Anh cảm động đến rưng rưng nước mắt: “Ai nói con bé này mà làm chưởng môn thì núi Mân tiêu đời chứ? Nó tuyệt vời thế còn gì!”

Nhưng mà anh lại cực kỳ bao bọc tôi, lần nào cũng đánh yêu quái gần chết rồi mới để tôi “đánh cú chốt hạ”.

Mỗi lần báo cáo thành tích với tổ mẫu, anh đều khen tôi tiến bộ nhanh lắm.

Tổ mẫu cũng nước mắt lưng tròng, cảm thán: “Maoshan có người kế tục rồi.”

Chỉ trong vỏn vẹn bảy ngày, tôi đã có thể tự mình dùng pháp thuật xử lý mấy con yêu không có tư duy rồi!

Để tiện cho việc tôi niệm chú không bị gián đoạn, tôi còn chuẩn bị sẵn một bùa hộ thân, vẽ cho Tống Triết Chu mặc như giáp bảo vệ.

Trước khi thi triển pháp thuật, tôi sẽ để yêu quái cắn tay anh trước.

Quả nhiên tôi là thiên tài!

Dù trong ánh mắt ngưỡng mộ của Tống Triết Chu đã bắt đầu xuất hiện một tia… phức tạp.

Nhưng tương lai vẫn tràn trề hy vọng!

Tối hôm trước ngày Tống Triết Chu rời đi, hai đứa tôi ăn xong cùng ngồi bên lò sưởi sưởi ấm.

Anh nhìn ngọn lửa đang bập bùng, khẽ nói: “Trận chiến sắp tới rồi, tôi cũng phải cố gắng để kịp bước chân của cậu mới được.”

Tôi lúc đó đang ngái ngủ, nghe không rõ lắm, cũng chẳng suy nghĩ nhiều: “Phải đó phải đó, sắp tốt nghiệp rồi, nhớ làm luận văn cho tử tế vào.”

Nhưng tôi thật không ngờ…

Tống Triết Chu lại lệch pha đến mức độ đó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)