Chương 3 - Khi Cược Trái Tim
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh chăm chăm không chớp mắt:
“Phó Duẫn, anh rất muốn thắng đúng không?”
Phó Duẫn đang chìm trong niềm vui sướng vì tôi đồng ý giúp, hoàn toàn không để ý đến giọt lệ vừa kịp rơi rồi bị tôi nén lại trong mắt.
Anh lập tức nhấc bổng tôi lên, quay liền ba vòng.
“Cảm ơn em, Ý Hoan.” Anh đặt tôi xuống, nâng mặt tôi lên:
“Anh sẽ cưới em, nhất định sẽ cưới em.”
Nói rồi anh cúi xuống định hôn tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu né đi:
“Có người đang nhìn đấy.”
Nói rồi chỉ về phía xa.
Tưởng Sơ Niên đứng đó, mặt tái mét, ngón tay bấu chặt lấy vạt váy suýt chút nữa đã vò nát.
Khi quay lại bàn chơi, tôi đứng ở vị trí của người chia bài.
Tạ Niệm Sinh đã ngồi lại vào chỗ từ lâu.
Ánh mắt anh ta dừng lại ngay trên tay tôi và Phó Duẫn đang nắm chặt, gương mặt lạnh băng.
Không có vẻ háo hức trước một ván bài, cũng chẳng hề mong chờ chiến thắng.
Chỉ là ánh nhìn âm u, mang theo chút mỉa mai lướt qua tôi:
“Cô Hứa thật là si tình với Tổng Giám đốc Phó đấy.”
Phó Duẫn nhướn mày, như cố ý khoe khoang mà giơ tay tôi lên lắc lắc.
“Ý Hoan là thần may mắn của tôi. Có cô ấy, tôi sẽ không bao giờ thua.”
Nói rồi, anh ghé sát bên tai tôi thì thầm:
“Ý Hoan, em sẽ không để bản thân thua cuộc đâu, đúng không?”
Tôi khẽ cong môi cười.
“Dĩ nhiên.”
Nhưng Phó Duẫn à…
Tôi lại đang chuẩn bị để anh thua thật thảm.
6
Ván bài gồm tổng cộng ba hiệp.
Hai hiệp đầu, tôi đều để cho Phó Duẫn thắng.
Nếm được vị ngọt chiến thắng, Phó Duẫn đã hoàn toàn lao vào như kẻ mất kiểm soát.
Mới chỉ lật ba lá bài, anh đã đẩy hết toàn bộ chip ra giữa bàn.
Không chỉ vậy, ngoài bản hợp đồng quan trọng nhất, anh còn đặt cược thêm một khoản tiền mặt lớn, bất động sản, thậm chí tháo cả chiếc nhẫn trên tay…tùy tiện vứt lên mặt bàn.
Anh thậm chí còn quên mất.
Chiếc nhẫn đó là nhẫn đôi của chúng tôi.
Là món quà tôi dành dụm suốt nửa năm làm thêm mới đủ tiền mua tặng anh.
Chiếc nhẫn lăn xuống tận chân bàn, nhưng Phó Duẫn chẳng thèm để ý.
Ở đầu bên kia.
Tạ Niệm Sinh từ lâu đã chẳng còn chút hứng thú nào.
Anh dựa hờ vào ghế, tùy tiện ném vài đồng chip lên bàn.
Phó Duẫn nhướn mày, giọng đầy mỉa mai:
“Không ngờ Tạ tiên sinh lại yếu bóng vía đến mức chỉ dám đặt từng ấy chip?”
Tạ Niệm Sinh nhếch môi một cách lười nhác, lần này chẳng buồn giả vờ nữa, thẳng thừng chế giễu:
“Không bằng Tổng Giám đốc Phó rồi—ngay cả người yêu cũng dám đem ra đặt cược.”
“Có lẽ… cũng chẳng yêu gì cho cam?”
“Chỉ là có người quá ngây thơ, mới bị kẻ như anh ta lừa đến vậy thôi.”
Nói dứt câu, ánh mắt anh ta lập tức nhìn thẳng vào tôi, trần trụi đến mức như muốn nuốt chửng tôi ngay tại chỗ.
Tôi giả vờ không thấy gì.
Xác nhận cả hai bên không thay đổi số chip nữa, tôi lập tức lật bài với tốc độ nhanh nhất.
Phó Duẫn nở nụ cười chắc thắng:
“Tạ tiên sinh, đa tạ nhường—”
Lời còn chưa dứt, toàn thân anh lập tức cứng đờ.
Có lẽ phản ứng của Phó Duẫn quá kỳ lạ,
Tạ Niệm Sinh cũng nhìn xuống bài.
Giây sau, ánh mắt anh trợn lớn, không thể tin nổi mà nhìn về phía tôi.
Bài của Tạ Niệm Sinh — là một bộ Royal Flush, Sảnh rồng đồng chất.
Ván cược này, là Tạ Niệm Sinh thắng.
7
Phó Duẫn thất thần ngồi phịch xuống ghế, mặc cho đám bạn gọi thế nào cũng không hề phản ứng.
Mãi đến khi Tưởng Sơ Niên lao tới, định giáng cho tôi một cái tát, thì bị Tạ Niệm Sinh đứng bên cạnh đẩy ngã xuống đất.
Cô ta chống tay bò dậy, mắt đỏ bừng, chỉ tay vào tôi gào lên:
“Phó Duẫn đối xử với cô như vậy còn chưa đủ tốt sao?!”
“Đồ tiện nhân vong ân bội nghĩa!”
“Rõ ràng đã nói rồi là…”
Còn chưa nói hết câu, Phó Duẫn đã vội vàng lao đến bịt miệng cô ta lại.
So với việc mất mảnh đất kia, mất tôi, Phó Duẫn càng sợ hơn nếu Tưởng Sơ Niên vì xúc động mà buột miệng nói ra chuyện anh ta đã dàn xếp để gian lận Tạ Niệm Sinh.
Bởi anh ta hiểu rất rõ anh ta không gánh nổi hậu quả của việc “gài bẫy Tạ Niệm Sinh”.
Và chính khoảnh khắc ấy, tôi mới thực sự nhận ra:
Chọc giận Tạ Niệm Sinh… là điều đến cả Phó Duẫn cũng phải sợ.
Vậy mà anh lại để tôi gánh lấy rủi ro đó.
Còn tôi… lại ngu ngốc đến mức tin anh, để mặc anh điều khiển như một quân cờ.
Có lẽ là vì tôi chưa từng để lộ kỹ thuật Royal Flush trước mặt Phó Duẫn, nên anh không tin tôi có khả năng đó.
Cũng có lẽ… anh quá tự tin vào tình cảm tôi dành cho anh.
Phó Duẫn không hề nghĩ rằng tôi cố ý khiến anh thua.
Khi thấy tôi bị Tạ Niệm Sinh dắt đi, ánh mắt anh thậm chí còn ánh lên một tia áy náy.
Gió ở bến cảng thổi rất mạnh.
Tạ Niệm Sinh khoác áo khoác của mình lên vai tôi, kéo tôi sát vào lòng để sưởi ấm.
Anh ta nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng vòng tay lại vô cùng ấm áp.
Cả mùi hương trên người cũng thật dễ chịu, sạch sẽ và ấm áp.
Phó Duẫn đuổi theo, đưa khăn lụa cho tôi.
Tôi không nhận.
Chỉ cúi mắt xuống, giọng không cao không thấp:
“Anh từng hứa với em…” rằng sẽ không đem em đặt cược cho Tạ Niệm Sinh.
Con ngươi Phó Duẫn chợt co rút lại.
Trong ánh mắt lấp lánh một tia đau đớn.
Nhưng dù thế, anh vẫn không dám trở mặt với Tạ Niệm Sinh vì tôi.
Chỉ có thể tiếp tục dỗ dành:
“Qua ngày mai, anh sẽ đến đón em về, được không?”
Phó Duẫn vô thức bước lên một bước, định nắm lấy tay tôi.
Tôi cố tình nép sâu hơn vào lòng Tạ Niệm Sinh.
“Không cần đâu.”
Tôi nhìn thẳng vào anh, từng chữ rõ ràng:
“Chúng ta chia tay đi, Phó Duẫn.”
Anh tính kế tôi một lần, thì tôi, cũng chỉ đơn giản là trả lại đúng một lần đó.
Từ nay hết nợ, không còn bất kỳ ràng buộc gì nữa.
Phó Duẫn khẽ nhíu mày.
“Đừng nói những lời ngốc nghếch đó.”
“Người nói ngốc chính là anh.”
Tạ Niệm Sinh ném cho Phó Duẫn một vật.
Là bản hợp đồng miếng đất kia.
Phó Duẫn vội đưa tay đón lấy, nhưng chiếc khăn lụa trong tay lại rơi xuống đất.
Tựa như một đường ranh giới, cắt đứt hoàn toàn thế giới giữa tôi và anh.
“Chỉ là một miếng đất thôi, cho anh đấy.”
Tạ Niệm Sinh cười khẽ:
“Xem như phần thưởng cho việc anh biết cách đem chân châu đi đổi lấy đá cuội — chẳng biết trân trọng điều tốt nhất đời mình.”
Nói xong, anh cúi đầu liếc tôi một cái, rồi kéo tôi lên xe.