Chương 4 - Khi Con Gái Trở Về
9
Thái hậu rỉ tai ta, tuy ta chưa từng mở miệng cầu xin nhưng người vẫn sai người dưới đề bạt Kế Hưng Học.
Tim ta đánh thót một cái, vội vàng giải thích việc Kế Hưng Học đã bị đuổi khỏi tộc. Nào ngờ Thái hậu đã sớm hay biết:
“Ngươi làm ầm ĩ thế kia, nửa kinh thành đều biết rồi. Sở dĩ chưa hạ lệnh bãi chức nghịch tử đó là vì ai gia đã đánh cược với Thái phi, khẳng định ngươi còn cái bẫy đang chờ hắn nhảy vào.”
Thái hậu nói thâm cung tẻ nhạt, khó lắm mới có chuyện mới mẻ lọt tai, người cũng muốn xem kết cục của Kế Hưng Học sẽ ra sao.
Người bảo ta cứ yên tâm, hắn đã bị đuổi khỏi nhà thì sau này làm chuyện gì cũng không liên lụy đến ta. Ta cảm thấy ngượng ngùng, quả nhiên chẳng gì qua được mắt Thái hậu.
Ta thưa với Thái hậu về kế hoạch mở xưởng dệt ở kinh thành, rồi thuê một nhóm tú nương từ Dương Châu vào. Thái hậu rất tán thành, lại đòi góp vốn chung.
Ta đương nhiên không có ý kiến gì, vốn dĩ việc làm ăn ở Dương Châu đều có cổ phần của người, chẳng qua chuyện này ta giữ kín như bưng, không ai hay biết mà thôi.
Thái hậu dặn dò vài câu, rất nhanh đã có người tìm đến giới thiệu mặt bằng cửa tiệm cho ta.
Mọi việc của ta tiến triển thuận lợi, còn phía Kế Hưng Học cũng rầm rộ không kém.
Từ khi Mạnh Tri Du theo hắn, Liễu Ngọc Vi càng trắng trợn đòi tiền. Vinh Tuyết Lam giữ chặt tay hòm chìa khóa không chịu tiếp tế cho nhà mẹ đẻ, Kế Hưng Học đành phải nhắm vào chức quan.
Hắn đã nếm mùi vị ngon ngọt một lần nên ngày càng táo tợn, số tiền tham ô ngày càng lớn. Đồng thời hắn cũng rất biết nịnh bợ cấp trên, hễ có tiền là dành quá nửa đi biếu xén.
Cấp trên thấy hắn “biết điều” nên cũng rất quan tâm che chở. Một thời gian, Kế Hưng Học như cá gặp nước, tiền đồ rạng rỡ.
Tình cờ, hắn biết chuyện ta mở xưởng dệt, liền cố ý dẫn thuộc hạ đến gây rối, nói ta thủ tục không đủ, không hợp lệ. Hắn ám chỉ ta phải bỏ tiền ra lấy lòng, bằng không hắn sẽ khiến xưởng của ta không mở nổi.
Có tú nương từ Dương Châu tới từng làm ở Kế phủ, nhận ra hắn liền nhỏ to bàn tán chuyện hắn làm quan rồi mà không chịu nhận đích mẫu.
Kế Hưng Học nghe thấy mặt mày sa sầm, cảnh cáo mọi người không được bàn tán chuyện quá khứ.
Hắn công khai tuyên bố mình và phụ nhân xuất thân thương buôn như ta chẳng có chút quan hệ gì, sau này đừng ai hòng mượn danh nghĩa ta mà bám víu hắn.
Nói đoạn, hắn định ra tay bắt người tú nương kia đi, ta thong thả tiến lên đưa một tờ văn thư ra trước mặt hắn: “Nghịch chướng! Ngươi nhìn cho rõ, ấn chương trên này là của Thái hậu. Xưởng dệt này là do Thái hậu cho phép ta mở. Ngươi có mấy cái đầu mà dám ngăn cản việc của Thái hậu?”
Ta vốn không muốn phô trương, nhưng với tính cách của hắn, nếu tú nương rơi vào tay hắn chắc chỉ còn nửa cái mạng.
Kế Hưng Học ngẩn người, tuy miệng vẫn lẩm bẩm ta làm giả văn thư để phô trương thanh thế nhưng cuối cùng không dám làm loạn thêm, vội vã dẫn người rời đi.
Mấy ngày sau là thọ thần Thái hậu, ta mang theo bộ y phục hoa mỹ do tú nương thức đêm làm gấp để vào cung dự yến, chẳng ngờ lại gặp Liễu Ngọc Vi và Kế Hưng Học ở ngoài sảnh yến.
Liễu Ngọc Vi cậy mình có cáo mệnh nên dẫn Kế Hưng Học vào cung mở mang tầm mắt.
Bà ta đang dạy hắn lễ nghi cung đình thì thấy ta, nụ cười lập tức tắt ngấm, kinh ngạc vì ta cũng có thể vào đây. Nha hoàn bên cạnh ta chủ động thưa rằng ta vào cung chúc thọ Thái hậu.
Liễu Ngọc Vi nghe xong liền cười lớn: “Giang Nguyệt Thư, bà đùa gì vậy, hạng như bà mà cũng đòi dự thọ yến của Thái hậu sao?”
Nói rồi bà ta như chợt nhớ ra gì đó: “Ta biết rồi, nghe nói bà mở xưởng dệt ở kinh thành, còn mượn danh Thái hậu dọa Hưng Học. Chắc là có người trong cung đặt may đồ ở chỗ bà rồi bảo bà mang vào chứ gì. Ha ha, cái đồ chân chạy vặt mà cũng dám đi lung tung trong cung, không sợ bị phát hiện rồi bị đánh chết vì tội mưu sát sao?”
10
Ta vốn không muốn tranh cãi với bà ta, nhưng bà ta lại tưởng ta sợ hãi.
Bà ta ngày càng quá quắt, khi tiến sát mặt ta liền vờ như vô ý đánh đổ khay đồ trên tay nha hoàn, bộ y phục tinh xảo rơi xuống đất bám đầy bụi bặm.
Ta xót xa cúi xuống nhặt, thì bị bà ta dùng chân dẫm mạnh lên mu bàn tay.
Bà ta vừa di di mũi chân vừa mỉa mai: “Con buôn là hạng hèn hạ nhất, dù bà có kiếm được bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không có tư cách bước vào hoàng cung đại điện này. Muốn cùng bọn ta dự yến sao, nằm mơ đi!”
Kế Hưng Học nhìn bộ dạng chật vật bị mắng của ta thì cũng hả hê: “Nếu người không đuổi con khỏi Kế gia, hôm nay dựa vào thân phận của con, người có lẽ đã có cơ hội cùng con vào đại điện. Tiếc là người đã tự cắt đứt phúc khí của mình rồi.”
Hai người bọn họ cực kỳ cuồng ngạo, nhanh chóng thu hút sự chú ý của cung nhân.
Có quản sự công công tiến lên hỏi han, Kế Hưng Học lập tức chỉ vào bộ y phục trên đất mà ra đòn trước: “Phụ nhân này vừa rồi nói năng mạo phạm nhạc mẫu ta, còn làm bẩn y phục định dâng lên Thái hậu. Công công, mau lôi bà ta xuống chịu phạt, kẻo lại gây thêm họa làm kinh động Thái hậu nương nương.”
Hắn làm quan chưa được bao lâu mà giọng điệu đã thay đổi hẳn, vênh váo tự đắc như thể mình là chủ nhân cái hoàng cung này.
Quản sự công công không vui nhìn hắn và Liễu Ngọc Vi, sau khi hỏi rõ danh tính thì quay sang hỏi ta. Ta chẳng nói chẳng rằng, từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài.
“Ta phụng mệnh Thái hậu vào cung, phiền công công bẩm báo.”
Vị công công sửng sốt, lập tức cúi người hành lễ: “Hóa ra là Giang phu nhân, nô tài thất lễ rồi.”
Thời gian qua để tiện làm việc, ta chưa bao giờ dùng họ phu quân ở ngoài, vào cung cũng vậy. Công công quay sang mắng mấy tiểu thái giám phía sau không kịp thời đón tiếp ta, rồi định dẫn ta đến cung Thái hậu.
Nhìn bộ y phục bị bẩn, ông ta nảy ra ý kiến dẫn cả Liễu Ngọc Vi và Kế Hưng Học theo, bảo đến trước mặt Thái hậu mà tự giải thích, tránh để người khác bị liên lụy.
Trên đường đi, hai người họ nghe công công nói ta và Thái hậu có quan hệ thâm giao thì mặt cắt không còn giọt máu.
Đến trước cung, thấy ta sắp bước vào, Kế Hưng Học không nhịn được mà gọi: “Mẹ! Người không quản nhi tử nữa sao?”
Ta không dừng bước, coi như tiếng chó sủa bên tai.
Thái hậu biết chuyện vừa xảy ra liền nắm tay ta kiểm tra, thấy ngón tay sưng đỏ, mặt người lập tức đanh lại: “Người đâu! Lôi hai cái thứ dơ bẩn ngoài cửa kia vào đây đánh thật nặng cho ai gia!”
Tiếng tát vang dội cùng tiếng kêu khóc thảm thiết của Kế Hưng Học và Liễu Ngọc Vi nhanh chóng truyền vào.
Khi ta đỡ Thái hậu bước ra, mặt Kế Hưng Học đã sưng như đầu heo, hắn quỳ rạp dưới chân ta dập đầu lia lịa: “Mẹ, người cứu nhi tử đi, nhi tử biết lỗi rồi.”
Liễu Ngọc Vi cũng khóc lóc cầu xin: “Thái hậu nương nương, thần phụ vô tâm lầm lỡ, xin người nhìn vào việc thần phụ có cáo mệnh trong người mà tha cho thần phụ lần này.”
Thái hậu liếc nhìn bà ta, nhẹ nhàng buông một câu: “Vậy thì bãi miễn cáo mệnh của ngươi đi.”
Liễu Ngọc Vi chết lặng, ngã ngồi xuống đất.
11
Ngày hôm sau thọ yến Thái hậu, Hoàng đế đưa ra một xấp bằng chứng trên triều, lấy tội danh tham ô xử lý liên tiếp bảy tám vị đại thần.
Trong đó Kế Hưng Học và cha vợ hiện tại là hai người phẩm cấp thấp nhất, cũng vì số tiền tham ô ít nhất nên bị phán nhẹ nhất: bãi quan miễn chức, cả nhà lưu đày. Những người còn lại đều bị tịch biên tài sản, chém đầu, kẻ chết người bị thương.
Không ai biết bằng chứng là do ta thu thập rồi giao cho Thái hậu.
Sở dĩ ta đào ra được là nhờ công lao của những dòng chữ kỳ lạ kia, họ cung cấp manh mối và bày mưu tính kế dẫn dụ Kế Hưng Học sập bẫy.
Hắn tưởng hắn tham tiền thuận lợi là do số đỏ, thực ra đều là ta đứng sau đẩy thuyền, mục đích là nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa.
Trên đường lưu đày, Liễu Ngọc Vi hận Kế Hưng Học đến nghiến răng nghiến lợi, mắng hắn là mầm họa: “Nếu không phải ngươi tham lam vô độ thì sao lại vướng vào mấy vụ án này? Tội nghiệp Tri Du của ta, tự dưng phải chịu liên lụy theo ngươi.”
Kế Hưng Học cũng mắng Liễu Ngọc Vi là cái hố không đáy, nếu không phải bà ta ép hắn lấy tiền thì hắn đâu có đi vào con đường không lối thoát này.
Hai người chửi bới không ngớt, mắng đến cao trào Liễu Ngọc Vi xông vào cào xé Kế Hưng Học, bà ta gọi hai đứa con gái vào giúp nhưng chẳng ai nhúc nhích.
Đến nước này, bọn họ đều đã nhìn thấu bộ mặt của Liễu Ngọc Vi, trong mắt bà ta bọn họ chỉ là quân cờ để kiếm tiền mà thôi.
【Nguy rồi, phía trước là cái dốc, hai người kia không lăn xuống đấy chứ?】
【Lầu trên nói thiêng thật, lăn xuống thật rồi kìa.】
【Đầu ai đập vào đá mà óc văng cả ra rồi?】
【Kẻ còn lại không chết cũng bị thương không nhẹ, vết cắt ở chân sâu thế kia, nếu không chữa trị khéo lại nhiễm trùng mà chết mất.】
Mấy dòng chữ vẫn bàn tán xôn xao, nhưng ta đã sớm mất đi hứng thú.
Dẫu sao mười người lưu đày thì khó có lấy một người sống sót trở về, ta chẳng cần lo bọn họ quay lại báo thù.
Thấm thoát một năm trôi qua xưởng dệt của ta làm ăn phát đạt. Dưới sự góp ý của “quần chúng” hiện trên không, ta bắt đầu sáng tạo ra nhiều mẫu trang phục thiết thực cho nữ tử.
Có loại yếm mặc trong có đệm lót được các tiểu thư phu nhân rất ưa chuộng, còn cả các loại nội y mỏng như cánh ve làm nổi bật vóc dáng, dòng chữ khuyên ta nên tập trung bán cho các quý nhân trong cung.
Quả nhiên bọn họ cách dăm bữa nửa tháng lại sai người đến chỗ ta, bỏ ra số tiền lớn để mua những mẫu mới nhất. Có quý nhân còn dựa trên kinh nghiệm mặc thử mà góp ý cho ta cải tiến.
Công việc kinh doanh ngày càng tốt, tiền hoa hồng ta chia cho Thái hậu cũng ngày một nhiều.
Đột nhiên một ngày nọ, Thái hậu cải trang vi hành đến tìm ta.
Người nói mấy năm trước quốc khố trống rỗng, người xót Hoàng đế vất vả nên mới nghĩ cách mở tiệm ngoài cung để giúp hắn kiếm tiền.
Lần trước ta tố cáo đám tham quan, tài sản tịch thu được đã lấp đầy nửa quốc khố, coi như giải quyết được nỗi lo của người và Hoàng đế.
Giờ đây người không còn lo chuyện tiền nong nữa, muốn cùng ta đi du ngoạn bốn phương, sống những ngày tự do tự tại.
Ta đương nhiên là vui mừng khôn xiết, ngay trong ngày hôm đó đã sắp xếp xe ngựa bảo tiêu, lao thẳng ra khỏi cổng thành.
Dòng chữ trên đầu ta cũng reo hò cổ vũ:
【Hai khuê mật vừa có tiền vừa có quyền, thế này không tìm lấy vài tiểu ca ca để lấp đầy khiếm khuyết của cuộc đời sao.】
【Nói đúng lắm, đường dài thênh thang sao có thể thiếu mỹ nam bầu bạn!】
[HẾT]