Chương 2 - Khi Con Gái Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Lời vừa thốt ra, cả sảnh đường im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta. Kế Hưng Học đầy vẻ không tin nổi, hắn chắn trước mặt ta, giọng hằn học:

“Mẹ! Người nói sảng cái gì vậy? Chúng ta tuy không cùng huyết thống, nhưng con là con trai duy nhất của cha, là hy vọng duy nhất của Kế gia. Nếu con làm sai, người là đích mẫu có quyền đánh mắng, con tuyệt không oán hận nửa lời, sao phải làm loạn đến mức này.”

Hắn khăng khăng khẳng định mình mới là người Kế gia chân chính, còn ta tuy là đích mẫu nhưng không có quyền đuổi hắn đi.

“Nếu người thực sự không thích sự náo nhiệt ở kinh thành, nhi tử sẽ sắp xếp người đưa người về quê cũ Dương Châu. Mẹ yên tâm, người có công dưỡng dục con, con định không phải hạng vong ơn bội nghĩa, dù cách xa nghìn trùng cũng sẽ lo liệu chu tất cơm ăn áo mặc cho người.”

Hắn vừa nói vừa đưa tay lên quẹt mắt, vờ như đang lau nước mắt.

Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, những lời cay nghiệt đều chĩa về phía ta. Đa phần là thân quyến Vinh gia, bằng tuổi với Vinh Tuyết Lam.

Dưới sự dẫn dắt của bọn chúng, ngày càng nhiều người chỉ trích ta làm đích mẫu mà hành xử không đoan chính.

Ánh mắt Kế Hưng Học thoáng qua tia đắc ý, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ đau khổ.

Hắn thuận nước đẩy thuyền, kể lể chuyện hồi nhỏ bị ta đánh mắng, bạc đãi. Nào là trời lạnh bắt đứng dưới hiên chịu rét, không cho ăn thịt cá, chỉ cho ăn rau xanh lót dạ.

Hắn nói chưa từng cảm nhận được tình mẫu tử từ ta, mãi cho đến khi cưới Vinh Tuyết Lam chính Vinh lão thái thái mới cho hắn biết thế nào là tình mẹ thực sự.

Thậm chí yến tiệc hôm nay cũng là Vinh gia nhất quyết tổ chức cho hắn, hắn trách ta không bao giờ khen ngợi thành công của hắn, chỉ vì hắn không phải do ta sinh ra.

Nhưng hắn đã quên lời ta dạy từ nhỏ: “Sự dĩ mật thành, ngữ dĩ tiết bại” (Việc thành nhờ kín kẽ, lời bại do hở môi). Càng thành công càng phải khiêm tốn, bằng không sớm muộn cũng rước họa vào thân.

Nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa, hắn đã oán hận ta như vậy, ta cũng chẳng cần vì tương lai của hắn mà mưu tính nữa.

Ta không tranh cãi, chỉ cho hắn mười ngày để tìm chỗ ở mới. Phủ đệ này, cho đến nô tỳ hạ nhân đều là dùng tiền của ta mua về, mười ngày sau hắn bắt buộc phải dọn đi.

4

Vừa về đến phòng, dòng chữ lại hiện lên:

【Nữ chính sớm nên làm vậy, ngươi không biết thằng con hờ kia đức hạnh tồi tệ thế nào đâu.】

【Hắn lén lấy ngân phiếu từ cửa tiệm để nuôi cả nhà nhạc mẫu, còn hứa sau khi ngươi chết sẽ giao toàn bộ sản nghiệp cho nhạc mẫu quản lý.】

Dòng chữ còn nói, ban đầu Vinh lão thái thái không thèm gả con gái cho Kế Hưng Học, chỉ vì ta đưa ra sính lễ hậu hĩnh bà ta mới gật đầu.

Sau khi chồng bà ta mất, bà ta tái giá, bề ngoài vẫn hào nhoáng nhưng thực chất mấy đời chồng đều là hạng “gối thêu hoa”, chẳng được tích sự gì.

Chồng hiện tại tuy làm quan ở kinh thành nhưng cũng là dùng tiền túi của bà ta tích cóp từ Vinh gia mà mua chức. Hiện giờ bà ta chỉ còn là cái vỏ rỗng, ngay cả bộ đồ mặc hôm nay cũng là Kế Hưng Học lén đưa tiền cho sắm sửa.

Bà ta đã sớm nhắm vào tư sản của ta.

Điều này ta không thấy bất ngờ.

Vinh lão thái thái tên thật là Liễu Ngọc Vi, thời trẻ là mỹ nhân nức tiếng thành Dương Châu. Bà ta hơn ta hai tuổi, từ sớm đã thích so bì cao thấp với ta.

Trùng hợp là phu quân của hai nhà lại là bạn thâm giao.

Phu quân ta làm quan ở Dương Châu, bà ta bắt đầu ép chồng lên kinh ứng thí để được làm phu nhân quan kinh thành. Đáng tiếc, người đàn ông tài hoa ấy không may bị sơn tặc sát hại trên đường lên kinh.

Sau đó, Liễu Ngọc Vi chiếm đoạt gia sản Vinh gia, dẫn theo con cái tái giá.

Phu quân ta niệm tình con côi của bạn hiền, dặn dò ta sau này để Kế Hưng Học lấy Vinh Tuyết Lam tránh cho con bé gả vào nhà khác bị hắt hủi.

Những chuyện này ta chưa từng kể với người ngoài, lại khiến Liễu Ngọc Vi tưởng rằng ta nịnh bợ muốn làm thông gia, vì thế bà ta đã chém một khoản sính lễ không hề nhỏ.

Ta gọi ma ma thân tín nhất đến, dặn dò bà tìm người đáng tin cậy, nhất định phải điều tra rõ việc Kế Hưng Học rút tiền từ sổ sách. Bao gồm cả những giao dịch tiền bạc bí mật giữa hắn và Liễu Ngọc Vi.

Ngoài ra, mua thêm hai võ tỳ về cho ta. Chuyện hôm nay đã thành ra thế này, Kế Hưng Học hẳn là hận ta thấu xương.

Còn Liễu Ngọc Vi, dân gian đồn rằng mấy đời chồng của bà ta chết rất kỳ lạ, đủ thấy bà ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Bà ta đang dòm ngó tài sản của ta, ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.

Vừa dặn dò xong, quản gia hớt hải chạy vào báo tin Vinh gia tối nay muốn ở lại phủ.

“Kế đại nhân còn nói, viện này của lão phu nhân là nơi phong thủy bảo địa, mời người tạm thời chuyển sang viện bên cạnh, nhường chỗ này cho Vinh lão thái thái.”

Ta chưa kịp lên tiếng, ma ma đã nhổ toẹt một bãi: “Kế đại nhân nào? Đến hắn còn sắp bị đuổi đi rồi mà còn dám để người ngoài vào tranh viện với chủ tử nhà ta.”

Ma ma định dẫn người đi đuổi bọn họ. Ta ngăn lại, khẽ cụp mi nói: “Bà ta muốn ở thì cứ cho ở, chúng ta dọn đi là được.”

Vốn dĩ ta không nên nhượng bộ, nhưng “không thả con tép sao bắt được con tôm”. Ta muốn xem Liễu Ngọc Vi còn chiêu trò gì để đối phó với ta.

Ta không chỉ nhường viện mà còn sắp xếp thêm hai tiểu nha hoàn lanh lợi sang hầu hạ bà ta.

Tối muộn, Kế Hưng Học đỡ Liễu Ngọc Vi đi ngang qua cửa viện của ta, hai người kẻ tung người hứng mỉa mai ta là “hổ giấy”.

“Nói cái gì mà mười ngày phải dọn đi, giờ chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn nhường viện sao. Bà ta ấy mà, chẳng qua là ghen tị vì con kính ta mà không kính bà ta nên mới nói lẫy thôi.”

Ta nghe thấy nhưng coi như không, chút đắc thắng đầu môi chót lưỡi đó không đáng để ta nổi giận.

Chỉ có điều, ta thoáng thấy bên cạnh Liễu Ngọc Vi có một thiếu nữ, chắc là con gái út của bà ta.

Cô nương đó lông mày khóe mắt còn diễm lệ hơn Vinh Tuyết Lam mấy phần, mỗi lần nhìn Kế Hưng Học đều mang vẻ thẹn thùng.

Trong phút chốc, ta bỗng tâm linh tương thông. Hóa ra Liễu Ngọc Vi muốn ở lại đây là vì định “bán” thêm một đứa con gái nữa vào Kế gia.

5

Sáng sớm hôm sau, Vinh Tuyết Lam dẫn theo nha hoàn ra ngoài.

Ta dò hỏi mới biết Liễu Ngọc Vi bảo ả đi chùa cầu phúc cho Kế Hưng Học. Lại còn dặn phải đi Thành Hoàng Miếu ở ngoại ô, đi đi về về mất cả ngày trời.

Lòng ta nghi hoặc, nhìn lên dòng chữ hiện ra, quả nhiên Liễu Ngọc Vi sắp giở trò.

Ta vừa sai người đuổi theo Vinh Tuyết Lam thì Liễu Ngọc Vi đã tươi cười rạng rỡ đến trước viện của ta. Bà ta vừa vào cửa đã chủ động nhắc lại chuyện yến tiệc hôm qua nói sau khi ta đi Kế Hưng Học đã rất buồn.

Bà ta cũng đã mắng hắn một trận tơi bời.

“Mẹ con làm gì có thù oán qua đêm, Hưng Học nó hiếu thắng không chịu đến nhận lỗi, sao bà không đi dỗ dành nó một chút.”

Bà ta định kéo ta đi tìm Kế Hưng Học, ta mỉm cười khen bà ta chu đáo, khuyên bà ta đợi một lát, tiểu trù đang làm điểm tâm mà Kế Hưng Học thích, lát nữa mang theo cho hắn ăn.

Liễu Ngọc Vi thoáng hiện vẻ đắc ý, quay sang ra hiệu cho nha hoàn phía sau, con bé đó nhanh chóng lén lút rời khỏi viện.

Khi Liễu Ngọc Vi dẫn ta đến trước viện của Kế Hưng Học, vừa vặn nghe thấy tiếng nữ tử kêu cứu phát ra từ trong phòng.

Ngay sau đó cửa phòng bật mở, con gái út của bà ta là Mạnh Tri Du mặt mày hoảng loạn chạy ra, vừa chạm mặt hai chúng ta liền đỏ hoe mắt, nhào vào lòng Liễu Ngọc Vi khóc lóc: “Mẹ, nữ nhi không muốn sống nữa, nữ nhi không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!”

Nói đoạn, hai mẹ con đồng loạt nhìn về phía ta. Ta vờ như không hiểu, hỏi: “Không còn mặt mũi thế nào, ngươi nói cho rõ xem.”

Liễu Ngọc Vi vỗ vỗ vai Mạnh Tri Du trấn an, nàng ta mới sụt sùi nói Kế Hưng Học say rượu chưa tỉnh, nhận nhầm nàng ta thành Vinh Tuyết Lam mà định hành sự đồi bại.

Ta lập tức sai người lôi Kế Hưng Học ra. Hắn quả thực vẫn còn lờ đờ, ta liền cho người dội một thùng nước lạnh lên đầu.

Kế Hưng Học tỉnh hẳn, biết mình suýt chút nữa làm nhục thanh bạch của em vợ thì vô cùng hối hận, lập tức quỳ cầu xin Liễu Ngọc Vi tha thứ.

Liễu Ngọc Vi không thèm để ý đến hắn, chỉ ép ta phải đứng ra chủ trì công đạo cho Mạnh Tri Du. Bà ta bày ra bộ dạng thề không bỏ qua Kế Hưng Học cũng nhanh chóng cầu cứu ta.

Ta vờ như rất khó xử, cuối cùng nghiến răng nhìn Mạnh Tri Du: “Đã là lỗi của nhi tử ta, làm mẹ ta tuyệt không bao che, ngươi đi báo quan đi!”

“Ngươi cũng đừng nghĩ hắn là tỷ phu mà không nỡ, hắn đã làm ra chuyện súc sinh này thì ngươi còn nể tình gì nữa.”

Mạnh Tri Du ngẩn người, ngước lên nhìn ta đầy kinh ngạc, nước mắt đọng trên mi mắt chưa kịp rơi, hồi lâu sau mới quay sang nhìn sắc mặt Liễu Ngọc Vi.

Kế Hưng Học cũng kinh hoàng và thất vọng nhìn ta: “Mẹ! Con là nhi tử một tay người nuôi lớn, dù không có huyết thống thì người cũng không thể tuyệt tình với con như vậy! Người muốn con bị phán tội vào ngục sao?”

Mặc hắn nói gì, ta vẫn sắt đá quyết làm theo ý mình: “Kế gia tuyệt đối không thể vì một con sâu làm rầu nồi canh như ngươi mà hủy đi thanh danh trăm năm. Sau khi ngươi bị phán tội, ta sẽ tâu xin gạch tên ngươi khỏi tộc phả, thanh lý môn hộ!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)