Chương 7 - Khi Cơn Đau Trở Thành Kẻ Thù
Giang Trì nhìn tôi, như bị thứ gì đó vô hình đâm thẳng vào tim, cảm giác bực bội dâng lên.
Anh ta chửi một câu “đồ thần kinh”, quay người đi ra ban công, châm một điếu thuốc.
Chính là lúc này.
Tôi tranh thủ khi mọi sự chú ý không còn dồn về mình, nhanh chóng thò tay vào một cái hốc nhỏ không dễ thấy ở góc tường, móc ra một lọ thuốc nhỏ.
Đó là lọ thuốc ngủ cuối cùng mà tôi đã giấu đi.
Tôi mở nắp, đổ gần hết lọ thuốc vào miệng, nuốt xuống cùng với mùi máu tanh nồng trong miệng.
Làm xong tất cả, tôi ôm lấy bộ đồ tang đỏ, bình tĩnh bước ra khỏi phòng.
Đây là sự giải thoát cuối cùng của tôi.
Tạm biệt, Giang Trì.
Tạm biệt thế giới đã khiến tôi đau đớn đến không thở nổi này.
Chương 10.
Chiếc xe lại khởi hành, hướng thẳng đến trại cai nghiện ở ngoại ô.
Tác dụng của thuốc ngủ đến nhanh hơn tôi tưởng.
Cơn buồn ngủ dữ dội như thủy triều cuốn lấy não bộ tôi, mí mắt tôi nặng trĩu, gần như không thể mở ra.
Khung cảnh ngoài cửa sổ trong mắt tôi dần biến thành những mảng sáng mờ nhòe.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, quay đầu nhìn gương mặt nghiêng vừa quen vừa lạ ở ghế lái.
“Giang Trì…”
Tôi khẽ gọi.
“Nếu có kiếp sau, anh đừng làm cảnh sát nữa nhé.”
“Vất vả quá.”
Tay Giang Trì đang nắm vô-lăng khựng lại, lông mày nhíu chặt.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt mơ màng của tôi qua gương chiếu hậu, nghĩ rằng tôi lại đang nói nhảm.
“Cô lại phát điên gì nữa?”
Anh ta vừa định lên tiếng mỉa mai thì chợt phát hiện, ánh mắt tôi đã hoàn toàn mất đi tiêu cự, đầu nghiêng hẳn sang một bên.
Tô Dao ngồi ghế phụ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Với kỹ năng y học chuyên môn, cô ta lập tức xuống xe, mở cửa ghế sau.
Cô ta đưa tay kiểm tra hơi thở, rồi sờ vào động mạch cổ tôi.
Một giây sau, sắc mặt Tô Dao tái mét.
Cô ta theo phản xạ hét lên: “Không ổn! Cô ta sốc thuốc rồi! Không còn hô hấp nữa!”
“Cái gì?”
Cả người Giang Trì cứng đờ, anh ta lập tức đạp phanh, lao như điên ra phía sau.
“Đừng giả chết! Lâm Từ! Cô tỉnh lại cho tôi!”
Anh ta thô bạo lắc người tôi, cố đánh thức tôi dậy.
Nhưng lần này, tôi sẽ không còn như trước nữa, không còn vì bị chạm vào mà đau đến hét lên.
Tôi cũng sẽ không bao giờ, nở nụ cười với anh ta nữa.
Bàn tay tôi, theo từng cái lắc, mềm nhũn rơi xuống.
Chiếc nhẫn bạc quấn chỉ đỏ, trượt khỏi ngón tay khô héo của tôi, rơi xuống sàn xe.
“Đinh—”
________________________________________
Một tiếng vang trong trẻo.
Giống như sợi dây đã quấn chặt giữa chúng tôi suốt bảy năm, cuối cùng cũng đứt lìa.
Động tác của Giang Trì khựng lại.
Anh ta nhìn chiếc nhẫn đang lăn trên sàn, rồi cúi đầu nhìn gương mặt tôi không còn chút sinh khí nào.
Cả thế giới, dường như trong khoảnh khắc ấy, lặng im hoàn toàn.
Anh ta nghĩ rằng đây chỉ là một trò mới tôi bày ra để trốn tránh trừng phạt.
Cho đến khi, anh ta run rẩy đưa tay ra, chạm vào má tôi, mới phát hiện ra.
Nhiệt độ cơ thể tôi, đang trong lòng bàn tay anh ta, từng chút từng chút một, nhanh chóng trôi đi.
Chương 11
Đèn đỏ của phòng cấp cứu bệnh viện, chói đến nhức mắt.
Giang Trì như một bức tượng, toàn thân cứng đờ đứng giữa hành lang, hai mắt đỏ ngầu, chăm chăm nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Đến tận lúc này, anh ta vẫn không chịu tin rằng tôi đã chết.
Miệng anh ta liên tục lẩm bẩm:
“Cô ta đang giả chết… nhất định là đang giả chết…”
Tô Dao đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, luống cuống không biết phải làm gì.
Một tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ mệt mỏi bước ra, lắc đầu về phía họ.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Khi được đưa đến, bệnh nhân đã không còn dấu hiệu sinh tồn.”
Giang Trì dường như không nghe thấy.
Anh ta túm lấy cổ áo bác sĩ, gào lên như phát điên:
“Xét nghiệm độc chất.
Lập tức cho tôi xét nghiệm độc chất.
Tôi muốn bản báo cáo độc lý chi tiết nhất.
Tôi phải chứng minh, cô ta chết vì dùng thuốc quá liều.”
Anh ta cần một bản báo cáo.
Để chứng minh phán đoán của mình là đúng.