Chương 2 - Khi Cơn Bão Qua Đi
Không xa chỗ tôi ngồi, Lâm Hạn mặc một bộ vest đen, tai trái lấp lánh chiếc khuyên hồng nhạt, đẹp trai đến mức toát ra khí chất ‘gợi cảm có giới hạn’.
Cạnh anh ta, bạn gái Ngô Thanh Yên dựa sát ngọt ngào, cả hai giống hệt một cặp tình nhân vừa bước ra từ phim ngôn tình — thỉnh thoảng lại ghé tai thì thầm, thân mật không chịu nổi.
Bình luận ngay lập tức chuyển hướng:
【Aaaa, anh nhà và chị dâu ngọt quá rồi đó! kswl!!!】
(kswl = khắc si wo le = chết vì ngọt mất thôi)
【Cặp đôi thần tiên này xin hãy khóa lại, đừng để cái cô Ôn Tuyết hạng 18 kia chen chân vào!】
Tôi vừa ngồi xuống góc khuất thì thấy Ngô Thanh Yên đi về phía tôi, gương mặt mang nụ cười đầy ẩn ý.
Cô ta tỏ ra hào phóng kiểu “vợ cả”, dịu dàng nói:
“Cô Ôn, thật ra tôi rất hiểu cô đấy. Dù sao thì, Lâm Hạn xuất sắc như vậy, ai mà chẳng muốn quay lại bên anh ấy, đúng không?”
Câu nói thấm đẫm mùi “trà xanh tôi khẽ bật cười lạnh, chẳng buồn đáp lại, vòng qua cô ta đi thẳng về chỗ mình.
Dùng hành động nói rõ: “Đừng có dính vào tôi.”
Cô ta hơi khựng lại, mím môi, lộ ra vẻ mặt tủi thân yếu đuối.
Bình luận lại rần rần nổ ra:
【Trời ơi, chị Thanh Yên còn chủ động chào hỏi rồi mà Ôn Tuyết chẳng thèm đáp lại, mất dạy vừa thôi chứ!】
【Nếu là tôi, tôi đã tát một cái rồi! Loại đàn bà này mặt ngoài thì giả vờ vô hại, bên trong chắc chắn đang mưu đồ cướp bạn trai người khác!】
Lâm Hạn thấy bạn gái bị “bắt nạt”, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao lia sang phía tôi — như đang cảnh cáo.
Bình luận lại cuồng loạn lần nữa:
【Trời ơi ánh mắt bảo vệ người yêu của anh tôi! Ngầu muốn xỉu!】
【Chị dâu không vui, anh nhà cũng không vui. Ôn Tuyết đúng là chuyên gia phá bầu không khí!】
Tôi cúi đầu nghịch điện thoại, giả vờ không nhìn thấy gì.
Cặp đôi đó có thích thể hiện thì cứ việc, liên quan gì đến tôi?
Nhưng ngay giây tiếp theo, một nhân viên trong hội trường bất ngờ thốt lên:
“Ôi trời, người đứng sau Nhà D chuẩn bị đích thân đến rồi!”
Câu này vừa dứt, cả hội trường lập tức yên lặng một giây… rồi mạng xã hội nổ tung:
【Cái gì?! Không lẽ là ông Cố đến thật sao?!】
【Tôi xỉu mất, ông Cố kín tiếng đến mức chẳng bao giờ xuất hiện ở mấy nơi như thế này!】
【Đúng vậy! Nghe nói ông ấy đầu tư hàng tỷ vào lĩnh vực khoa học công nghệ, đào tạo nhân tài cho quốc gia, tầm nhìn rộng lớn, khí phách hơn người. Nhà D có đức gì mà được mời người như vậy?】
MC cầm mic, kích động đến mức run cả giọng:
“Lần này là chưa từng có tiền lệ! Ông Cố sẽ đích thân tham dự buổi ra mắt của chúng tôi. Thật là vinh hạnh to lớn!”
Tôi cảm thấy tim mình hụt một nhịp, ngón tay đông cứng trên màn hình điện thoại.
Cố Diễn Chi — chồng tôi sắp đến?!
Anh ấy xưa nay chưa bao giờ dính dáng đến mấy chuyện giải trí phù phiếm thế này, sao đột nhiên lại xuất hiện?
Lẽ nào là vì… tôi?
Tôi vội cúi đầu, cố giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, chỉ sợ camera lia trúng, trong đầu chỉ còn đúng một câu: “Tiêu rồi.”
Nhưng đúng lúc ấy, Ngô Thanh Yên đột nhiên cười, khẽ đẩy Lâm Hạn một cái, rồi nói bằng âm lượng vừa đủ để tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy:
“Là anh gọi ông Cố đến đúng không? Chúng tôi lần này được thơm lây cả nhờ anh đấy!”
Một câu này vang lên, tất cả ánh nhìn trong hội trường lập tức đổ dồn về phía Lâm Hạn.
MC vội vã nắm bắt đề tài, hỏi tới tấp:
“Ý cô là sao? Thầy Lâm có quen biết riêng với ông Cố sao?”
3
Lâm Hạn bật cười khẽ, giọng điệu nhàn nhã:
“Thật ra… cũng không thân lắm đâu.”
MC hiển nhiên nhận ra anh ta đang cố tình dẫn dắt, bèn phối hợp hỏi tiếp:
“Thầy Lâm hé lộ một chút đi mà~ Anh và ngài Cố rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”
Còn chưa kịp để Lâm Hạn mở miệng, Ngô Thanh Yên bên cạnh đã che miệng cười, chủ động tiếp lời:
“Aiya, nhà em Hạn Hạn ngại đó mà, để em nói thay cho ảnh nhé.”
Cô ta dừng một chút, thả xuống một quả bom tấn:
“Thật ra, ngài Cố… là anh họ của anh ấy.”
Tôi: ???
Người nhà họ Cố tôi gần như đã gặp hết, từ lớn đến bé không sót một ai, thế quái nào tôi lại chưa từng nghe nói chồng mình có một đứa em họ tên là Lâm Hạn?!
Màn bình luận lập tức nổ tung:
【Cái gì cơ?! Anh họ?! Lâm Hạn hóa ra là nửa người nhà họ Cố á?!】
【Anh giấu kỹ thật đấy, chưa từng khoe khoang thân phận, đến được ngày hôm nay hoàn toàn nhờ thực lực!】
【Haha, nếu không chăm chỉ đóng phim thì về thừa kế sản nghiệp thôi nhỉ?】
【Ôn Tuyết nghe thấy chưa? Loại người hạng bét như cô mà cũng muốn đu bám anh nhà tôi à? Cô xứng chắc?!】
Ngô Thanh Yên nở nụ cười dịu dàng, lại tranh thủ đâm thêm một nhát:
“Nhà họ Cố to thế, Hạn Hạn cũng lâu lắm rồi không gặp lại anh họ, mọi người đừng tám nữa nhé~ Đến giờ vào lễ rồi, đi thôi!”
Vừa dứt lời, nhân viên hiện trường lập tức rục rịch, bắt đầu sắp xếp xe cộ và lộ trình, chuẩn bị cho phần thảm đỏ.
MC không biết từ bao giờ đã lặng lẽ bước đến cạnh tôi, ghé sát thì thầm:
“Ôn Tuyết này, có phải cô biết từ lâu rồi là Lâm Hạn có quan hệ với nhà họ Cố nên mới hối hận, mới đăng bài cầu xin quay lại không?”
“Nhưng tôi vẫn khuyên cô đừng hy vọng nữa, nhìn là biết Lâm Hạn rất thích Ngô Thanh Yên.”
Tôi: “……”
Không phải… bộ mấy người tập thể nhiễm virus não rồi hả?
Tôi đ. m. không hề thích Lâm Hạn mà!
Trong lúc chuẩn bị bước lên thảm đỏ, để khuấy động không khí, MC tiếp tục cười tươi hỏi:
“Thầy Lâm tiết lộ nhẹ chút nha~ Trong các buổi tụ họp của nhà họ Cố, mọi người thường nói chuyện gì vậy ạ?”
Lâm Hạn ngồi nghiêng trên ghế sofa, ngón tay gõ gõ lên tay vịn, nghe vậy hơi khựng lại — rõ ràng không ngờ bị hỏi câu này, há miệng ra mà không biết trả lời sao.
Ngô Thanh Yên vội vã đỡ lời, giọng nhẹ nhàng xen lẫn một chút uyển chuyển cảnh báo:
“Aiya, mấy chuyện thế này sao có thể nói bừa được chứ? Nhà họ Cố còn liên quan đến quyền riêng tư nữa mà, bọn em cũng không tiện chia sẻ nhiều đâu.”
Một câu nói nước đôi như rót mật, vừa nâng tầm thân phận Lâm Hạn, vừa tỏ ra bản thân hiểu chuyện và biết giữ mồm giữ miệng.
Tôi ngồi bên cạnh, nghe đến đây thật sự không nhịn nổi nữa — bật cười thành tiếng:
“Phụt.”
Xin lỗi nhé, nhưng hai người kia đứng đó hùa nhau chém gió mà không biết xấu hổ, tôi mà không bật cười thì mới lạ.
Kết quả, chỉ vì một tiếng cười ấy, ánh mắt của Ngô Thanh Yên lập tức lia tới, cầm ly trà Long Tĩnh đưa cho tôi một cách đầy ẩn ý:
“Cô Ôn cười gì thế? Chẳng lẽ đang tự tưởng tượng đến một ngày nào đó được tham gia tiệc gia đình nhà họ Cố, vui quá nên bật cười à?”
Bình luận lại nổ tung:
【Ha ha ha, Ngô Thanh Yên mắng hay quá! Ôn Tuyết chắc đang mơ mộng trèo cao chứ gì!】
【Một nghệ sĩ hạng mười tám thì biết gì về giới thượng lưu? Nhà họ Cố đâu phải ai muốn vào là vào!】
【Ngô Thanh Yên vừa dịu dàng lại vừa sang trọng, so với cái loại low-class như Ôn Tuyết thì đúng là khác một trời một vực!】
【Đừng cho Ôn Tuyết lên hình nữa được không? Tôi đang hóng gossip từ Lâm Hạn thì cô ta lại phá mood, cút khỏi showbiz giùm cái!】
【+1, ngày nào cũng tìm sự tồn tại phát ngán!】
MC liếc qua màn hình bình luận, thấy tôi vẫn thản nhiên không phản ứng gì, bèn chọn vài bình luận chửi rủa tôi ra đọc to.
Sau khi “làm dịu không khí”, cô ta quay sang tính hỏi Lâm Hạn vài câu nữa… ai ngờ anh ta đã giở kịch bản ra, làm bộ làm tịch lật xem.
Bình luận lại nghiêng hẳn về phía anh ta:
【Aaaaa, anh nhà tôi quá tự giác luôn! Lúc này vẫn không quên ôn kịch bản, đỉnh cao chuyên nghiệp!】
【Đúng là anh tôi, chỉ cần tiện tay lật kịch bản thôi cũng đủ đẹp trai chết người. Ôn Tuyết học hỏi đi, đừng có loay hoay đu fame suốt ngày!】
【Đúng chuẩn “vả mặt bằng hành động”! Người ta bận nâng cao bản thân, không như một bình hoa di động — ngoài gương mặt ra thì chẳng có gì cả!】
Tôi nhìn dòng bình luận mắng chửi ngập trời, thương hiệu mời tôi tham dự lại… vui như mở hội.
Đây chính là loại “lưu lượng” (lượt thảo luận) mà họ muốn.
Phần thảm đỏ chính thức bắt đầu, nhân viên lập tức đưa Lâm Hạn và Ngô Thanh Yên lên vị trí đầu tiên.
Thái độ tôn kính như thể đang tiếp đón hoàng thân quốc thích.
Có nhân viên đích thân bước tới chỉnh lại cà vạt cho Lâm Hạn, còn váy của Ngô Thanh Yên cũng được tỉ mỉ dàn trải từng nếp.