Chương 8 - Khi Chồng Tôi Uống Canh Mạnh Bà
“Nên… nên em thấy tò mò muốn biết chuyên ngành của anh học gì.”
“Xin lỗi… làm phiền anh rồi.”
“Không sao.” Anh rất nhã nhặn giúp tôi tìm đường lui.
Có lẽ do cô gái kia đã nhận quà, tâm trạng anh khá tốt, đôi mắt trong veo lạ thường, còn khách sáo nói thêm:
“Lần sau… nếu muốn đến thì nói trước với tôi, tôi dẫn em vào.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Sẽ không có lần sau đâu.
11
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng rung động luôn là thứ vượt khỏi lý trí.
Việc thích Tống Kỳ Chu… thực ra rất dễ dàng.
Sau hôm đó, mỗi lần gặp anh, tôi đều dễ dàng nhận ra anh đang vui.
Không còn là nụ cười nhẹ nhàng, trầm tĩnh trước kia, mà có thêm chút hân hoan khó giấu.
Tôi thật khó để thuyết phục bản thân rằng điều đó không liên quan đến cô gái nhận trâm cài kia.
Nhưng lại càng không thể để lộ ra là mình để tâm.
Đúng lúc đó, một đàn anh thân thiết từng khởi nghiệp quay về trường.
Để cảm ơn tôi đã giúp thiết kế nhân vật game, anh rủ tôi đi ăn một bữa.
Bạn cùng phòng tôi đang thầm thích anh ấy, dặn đi dặn lại tôi nhất định phải tranh thủ hỏi khéo về tình trạng tình cảm của anh.
Tôi mang sứ mệnh cao cả đi gặp anh.
Đang ăn dở, tôi nhẹ nhàng dò hỏi:
“Anh… có bạn gái chưa?”
Anh đang uống nước thì khựng lại, lắc đầu theo phản xạ:
“Chưa.”
Tôi cười, tiếp tục thử thăm dò:
“Vậy… anh có người trong lòng chưa?”
“Cũng chưa.”
Được đáp án, tôi nhẹ lòng, mỉm cười.
Ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt Tống Kỳ Chu.
Không biết anh đến từ khi nào.
Khi ánh nhìn chạm nhau, anh vội cụp mắt, gượng gạo đáp lời bạn bên cạnh.
Thậm chí ăn nhầm rau mùi – thứ anh ghét – mà không nhận ra.
Tôi thu lại ánh nhìn, tập trung vào bữa ăn.
Sau bữa đó, chúng tôi chào nhau trước cửa nhà hàng.
Trên đường về tôi vừa đi vừa nhắn tin cho bạn cùng phòng.
Không để ý nên trượt chân ở bậc thềm, trẹo mắt cá.
Cơn đau khiến tôi phải ngồi xổm xuống để giảm đau.
Đúng lúc đó, bạn cùng phòng nhắn:
[Để cảm ơn cậu, tớ vừa rút 1 lá bài cho cậu. Tần Ninh, sắp có bạn trai rồi đấy~]
Tôi vừa buồn cười vừa tức, bèn nhắn lại:
[Tớ sắp nhập viện thì có.]
Tin nhắn vừa gửi xong, có một bóng người xuất hiện trước mặt.
Tôi ngẩng đầu.
Là Tống Kỳ Chu.
Anh bế tôi đến ghế dài gần đó, quỳ một gối xuống muốn kiểm tra chỗ trẹo.
Tôi vội rụt chân lại:
“Không sao đâu, em ngồi nghỉ một chút là ổn.”
Đêm thu thoảng mùi hạt dẻ nướng và kẹo bông, không khí ngọt ngào.
Tống Kỳ Chu cúi đầu im lặng vài giây, rồi thì thầm một câu:
“Anh ta còn chẳng tiễn em về.”
Tôi chưa hiểu gì:
“Gì cơ?”
Lần này anh ngẩng mặt lên, giọng khàn khàn:
“Người cần em theo đuổi, thì đừng thích nữa.”
Chủ đề mở ra đột ngột khiến tôi hơi bối rối.
Mãi mới tìm lại mạch suy nghĩ, tôi cười nhẹ:
“Thích ai mà chẳng cần theo đuổi.”
“Thích anh thì không cần.”
Anh ngước mắt nhìn tôi, gần như không kìm nổi mà nói:
“Tần Ninh, thử thích anh đi được không?”
“Không cần theo đuổi đâu. Vì anh đã luôn luôn thích em rồi.”
12
Người Tống Kỳ Chu thích… là tôi.
Chuyện này gần như đảo lộn hoàn toàn nhận thức của tôi.
Còn cô gái nhận trâm cài hôm đó… tôi cũng nhanh chóng gặp lại.
Cô ấy là bạn gái của bạn Tống Kỳ Chu.
Mỗi lần hai người họ cãi nhau, đều là Tống Kỳ Chu làm “người trung gian” truyền lời và đưa đồ.
Tôi cố gắng tiêu hóa hết đống thông tin đó, rồi nghi hoặc hỏi anh:
“Vậy anh bắt đầu thích em từ bao giờ?”
“Lúc gặp em lần đầu.”
Tôi từng nghĩ là từ sau chuyện anh chắn chai rượu.
Cho đến một lần, tôi tình cờ thấy trong album ảnh của anh có một bức vẽ.
Chữ ký là tên tôi, nhưng ngày tháng lại từ rất lâu—một năm nào đó hồi cấp 3.
Năm lớp 10, tôi theo thầy đến cổ trấn vẽ ký họa.
Hôm đó tôi vẽ xong sớm, thấy rảnh nên len lén chạy vào một con hẻm dạo chơi.
Không ngờ lại bắt gặp một nhóm nam sinh đang đánh hội đồng một cậu bạn khác.
Vừa đánh, họ vừa cười nhạo rằng cậu ta là “sao chổi”, sinh ra đã khắc chết cha mẹ—bị người ta đâm xe chết.
Trong lúc cấp bách, tôi vò bản vẽ lỗi trong túi lại rồi ném vào một tên, trúng ngay sau đầu hắn.
Không đau, nhưng đủ nhục.
Tên đó quay lại chửi ầm lên:
“M* mày là ai? Bị thần kinh à?!”
Tôi nuốt sợ hãi, chỉ vào cuộn giấy dưới đất:
“Tại mấy người làm hỏng tranh của tôi đấy, đồ sao chổi!”
Tên đó sững lại, sau đó càng tức hơn, quát lên:
“Tranh không phải mày tự vò à? Liên quan gì đến tao?!”
“Phải đấy! Bố mẹ cậu ta bị người khác giết, liên quan gì đến nó?”
Mặt họ đỏ bừng vì bị vạch trần.
Tôi nói lớn, tay run rẩy giơ điện thoại:
“Hành vi của các người tôi đều quay lại rồi. Sau này nếu cậu ấy có chuyện gì, tôi sẽ giao clip này cho cảnh sát, cũng sẽ đăng lên mạng.”
“Từng người một, đều là nghi phạm số một.”
Tôi bịa thêm:
“Tôi đã gửi video cho bạn rồi. Nếu tôi có chuyện gì ở đây, các người cũng không thoát đâu.”
May là bọn họ chỉ là đám học sinh cấp ba, chưa đủ tỉnh táo để nhận ra tôi đang nói dối.
Cuối cùng, chúng chỉ buông một câu “Mẹ kiếp!” rồi chạy mất.
Tôi thở phào một hơi dài, nhìn về phía cậu bạn vừa bị đánh đang từ từ đứng dậy.
Còn chưa kịp bước đến hỏi han thì đã nghe thấy tiếng bạn bè gọi tôi từ xa.
Tim tôi siết chặt lại, sợ bị mắng nên lập tức quay đầu chạy về.
Chạy được vài bước tôi vẫn không quên ngoái đầu lại— thấy cậu ấy cúi xuống nhặt cuộn giấy tôi ném.
Nhìn sơ thì có vẻ không bị thương nghiêm trọng.
Lần gặp gỡ quá vội vàng, tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt cậu ấy.
Vì vậy sau này, khi anh chắn chai rượu thay tôi… tôi không hề nhận ra.
Đó không phải là lần đầu gặp mặt— mà là tái ngộ sau bao năm xa cách.
Không hiểu sao, tôi bỗng thấy buồn.
Buồn đến mức không kìm được rơi nước mắt.
Tôi nghẹn ngào hỏi anh:
“Tống Kỳ Chu, trong mơ… sao anh lại đến bờ hồ?”
“Vì… trong mơ em tuần nào cũng đến đó vẽ tranh.”
Tôi đã đoán được, nhưng tim vẫn nhói đau.
Tôi che mặt lại, nghẹn giọng nói:
“Chẳng phải đã nói là mơ luôn ngược với đời thực sao… Em thật ra chỉ đến đó đúng một lần.”
Anh không hiểu sao tôi bỗng xúc động, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói:
“Vậy thì mơ em không phải bạn gái anh, còn ngoài đời… là rồi.”
Ngay cả khi có người cố tình chế nhạo khiếm khuyết của anh, tôi nổi giận cãi lại,
anh cũng chỉ lặng lẽ kéo tôi rời đi, buồn bã nói:
“…Là sự thật mà.”
Lúc ấy, tôi đang ôn bài ở thư viện.
Chẳng biết ngủ quên lúc nào.
Trong cơn mơ màng, hình như có người ngồi xuống cạnh tôi, thì thầm:
“Nếu hôm đó anh không đánh nhau ở đó… có phải em đã không gặp anh ta rồi không?”
“Tần Ninh, em mãi mãi không biết—chúng ta đáng lẽ có thể đi đến hết đời.”
“Người em nên yêu… vốn dĩ là anh…”
Giọng anh pha chút tự giễu:
“Anh từng nghĩ mình thích Thịnh Tây Nguyệt.
Sau này mới hiểu, anh thích ánh sáng mà cô ấy phát ra— một thứ ánh sáng lẽ ra… anh cũng từng có.”
“Chỉ tiếc, khi nhận ra thì đã muộn.
Mang theo ký ức kiếp trước, anh nghĩ… có lẽ cả đời này cũng không sống cho ra hồn nổi.”
“Là trừng phạt sao? Có lẽ vậy…”
Có thể là do bát canh Mạnh Bà chưa kịp uống cạn,nên ký ức kiếp trước vẫn chưa tan hẳn.
Mọi thứ trong đầu tôi bắt đầu mờ đi lúc nào không hay.
Tôi động đậy đôi mắt, nhưng buồn ngủ quá, vẫn không thể tỉnh hẳn.
Ánh nắng bên ngoài len qua ô cửa sổ.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh chiều tà nghiêng đổ—Tôi thấy rõ người đang ngồi bên cạnh mình.
Là Tống Kỳ Chu.
(Hết.)