Chương 11 - Khi Chồng Tôi Đứng Ra Bảo Vệ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

12

Một năm sau.

Tôi và Lý Hạo chuyển nhà.

Chúng tôi dùng khoản tiền thu được từ đấu giá nhà, cộng thêm tiền tích lũy trong những năm qua mua một căn hộ mới rộng rãi, sáng sủa hơn ở trung tâm thành phố.

Có một ô cửa sổ sát đất đón nắng, và một phòng làm việc nhỏ.

Suốt một năm qua Lý Hạo đã vượt qua thử thách của tôi.

Anh hoàn toàn cắt đứt với gia đình cũ.

Ngoại trừ việc hàng tháng đúng hạn chuyển một ngàn tệ tiền cấp dưỡng, anh không còn bất kỳ liên lạc nào với họ nữa.

Anh đã học được thế nào là tôn trọng, là ranh giới, là vợ chồng đồng lòng.

Anh dồn hết tâm sức và tình yêu vào mái ấm mới mà chúng tôi cùng gây dựng lại.

Mối quan hệ giữa chúng tôi, sau khi đổ vỡ, đã được hàn gắn theo cách lành mạnh và bình đẳng hơn, thậm chí còn bền chặt hơn trước kia.

Tôi không nói rằng mình đã “tha thứ hoàn toàn”, bởi có những vết thương, định mệnh phải mang theo suốt đời.

Nhưng tôi chọn cách bước tiếp.

Thỉnh thoảng, qua vài người họ hàng xa, chúng tôi nghe được tin tức về cha mẹ chồng.

Họ đang sống trong một khu nhà cũ kỹ ở vùng ven thành phố, dựa vào khoản lương hưu ít ỏi và tiền cấp dưỡng từ Lý Hạo, cuộc sống túng quẫn và quạnh hiu.

Con trai út Lý Minh, sau khi lừa nốt khoản tiền dưỡng già cuối cùng của họ, cũng mất tích không rõ tung tích.

Nghe những chuyện đó, chúng tôi không cảm thấy gì.

Luân hồi nhân quả, báo ứng chẳng sai.

Tôi đã từ chức ở công ty nước ngoài khiến bao người ao ước, dùng khoản tiền giành lại được để cùng giáo sư đại học năm xưa mở một văn phòng luật.

Chuyên tiếp nhận các vụ án liên quan đến hôn nhân và tranh chấp tài sản gia đình.

Dùng chính chuyên môn và trải nghiệm thật của mình, để giúp đỡ những người phụ nữ từng giống tôi – sa lầy trong vũng bùn, không lối thoát.

Tôi trở thành nữ hoàng trong cuộc đời mình.

Một buổi chiều đầy nắng, tôi đang xem hồ sơ vụ án trong phòng làm việc.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Lý Hạo bưng một ly trà nóng bước vào.

Anh đặt ly trà bên cạnh tôi, cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi.

“Vợ ơi, nghỉ chút đi, đừng làm quá sức.”

Anh nói khẽ.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Trong ánh sáng ngược, nét mặt anh thật dịu dàng, ánh mắt đầy trân trọng và yêu thương.

Tựa như ngày mà câu chuyện của chúng tôi bắt đầu.

Cũng là một ly trà.

Nhưng trà ngày ấy lạnh lẽo, đắng chát, đầy tính toán và giằng co.

Còn trà hôm nay, ấm áp, ngọt ngào, ngập tràn hương vị của “nhà”.

Tôi đón lấy ly trà, mỉm cười với anh.

Quyền lực, sự tôn trọng và tình yêu – tôi chẳng đánh mất điều gì.

Tất cả, tôi đã tự tay giành lại.

HẾT

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)