Chương 7 - Khi Chồng Cũ Đưa Tiền Ly Hôn

5

Bản ghi âm của buổi “hồng môn yến” hôm đó lan nhanh hơn tôi tưởng.

Hôm sau, thím ba đã gọi đến, giọng dè dặt, vòng vo hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôi chưa kịp nói gì, thím đã tự tuôn ra hết.

Cái màn kịch lố lăng trong phòng ăn nhà cậu, trở thành đề tài nóng nhất trong nhóm họ hàng.

Mẹ và em trai tôi – từ hình mẫu “từ mẫu hiền tử” mà ai cũng ngưỡng mộ – chỉ sau một đêm đã hóa thành trò cười trong gia tộc.

Nghe nói, đám cưới của em tôi cũng… tan rồi.

Nhà gái không biết từ đâu nghe được đoạn ghi âm, lập tức đổi thái độ 180 độ, nhất quyết không gả con vào cái nhà tính toán cả tài sản của chị gái.

Họ bắt đầu tìm đến tôi.

Lúc đầu là gọi điện liên tục – tôi không bắt.

Sau đó là tìm đến tận cửa nhà, vừa khóc vừa chửi, diễn cả loạt bi kịch dài tập.

Tôi thay ổ khóa chắc hơn, lắp chuông cửa có camera.

Họ đứng ngoài cửa gọi tên tôi khản cả giọng, nguyền rủa tôi vô ơn bạc nghĩa.

Còn tôi thì ngồi trong phòng khách, đeo tai nghe nghe nhạc êm dịu, thỉnh thoảng liếc lên màn hình quan sát, nhìn gương mặt vặn vẹo của họ trên khung hình nhỏ.

Lần họ làm ầm lên nhất, tôi thẳng tay gọi cảnh sát.

Cảnh sát đến, nghiêm khắc cảnh cáo mẹ và em tôi.

Lúc nhìn thấy cảnh sát trong bộ đồng phục, họ mới chịu im, lủi thủi rút lui.

Lần đầu tiên, họ nhận ra rằng tôi không còn là con rối có thể tùy ý điều khiển bằng hai chữ “chuyện nhà”.

Cứng rắn không được, họ lại đổi sang mềm mỏng.

Mẹ tôi bắt đầu gửi tin nhắn dài ngoằng mỗi ngày – sáng, trưa, tối – như thể viết sớ xám hối.

Bà kể lể mình nuôi tôi cực nhọc thế nào, rằng bà bị con trai xúi giục mới hồ đồ, giờ biết sai rồi, xin tôi tha thứ.

Tôi nhìn những dòng chữ ấy, lòng không chút gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng vuốt sang trái – xóa.

Nước mắt cá sấu không khiến tôi mềm lòng, nó chỉ làm tôi nhớ đến cảnh nó đang há miệng nuốt người.

Tha thứ?

Được thôi – kiếp sau nhé.

Tôi tưởng họ hết chiêu, không ngờ lại đi nước cờ ngu ngốc nhất.

Nửa tháng sau, tôi nhận được giấy triệu tập từ tòa án.

Em trai tôi… kiện tôi ra tòa.

Tôi xé bao thư, nhìn tờ giấy có dấu đỏ chót mà không nhịn được bật cười.

Lý do khởi kiện – thật nực cười.

Cậu ta nói, khoản 800 triệu tôi được khi ly hôn có phần là “tài sản gia đình chung”.

Lý do là vì khi tôi cưới, nhà đã đầu tư quá nhiều, ảnh hưởng đến chất lượng sống của cậu ta, nên giờ cậu muốn chia phần của mình.

Họ chắc nghĩ tôi chỉ là phụ nữ bình thường, không rành luật, định dùng một vụ kiện để ép tôi nhượng bộ.

Dù thua cũng chẳng sao, miễn tôi chịu nhả ít tiền để yên chuyện là được.

Không ngờ, họ tự tay dâng dao cho tôi.

Tôi chụp lại tờ triệu tập, gửi cho Trần Thạc.

【Họ kiện em rồi.】

Đến ngày ra tòa, mẹ và em trai tôi có mặt đầy đủ, còn thuê thêm một luật sư bóng bẩy.

Mẹ tôi ngồi hàng ghế sau, ngay từ đầu phiên xử đã lấy tay che mặt, vai run run, ra chiều đau khổ tột cùng.

Em tôi ngồi ghế nguyên đơn, gương mặt uất ức, đầy vẻ “phải giành lại công bằng”.

Luật sư của họ thao thao bất tuyệt, kể một câu chuyện cảm động về “người mẹ vĩ đại” và “người em tội nghiệp” – đã hi sinh biết bao cho hạnh phúc của chị gái.

Còn chị gái, sau khi ly hôn nhận được khoản tiền lớn thì quay lưng tuyệt tình, vứt bỏ người thân.

Tôi ngồi ghế bị đơn, bình tĩnh như đang xem một vở bi kịch hạng ba.

Đến lượt tôi trình bày.

Luật sư của tôi không dài dòng, chỉ lặng lẽ nộp từng tập hồ sơ bằng chứng cho thẩm phán.

Bằng chứng mạnh nhất – là một buổi gọi video.

Gương mặt Trần Thạc xuất hiện trên màn hình lớn giữa phiên tòa, phía sau là văn phòng nơi anh làm việc ở nước ngoài.

Anh mặc vest, nét mặt nghiêm nghị.

“Thưa quý tòa,” – giọng anh vang vọng qua loa –

“Về khoản tiền đứng tên cô Lâm Vũ Đình, tôi cần làm rõ như sau.”

Anh đưa lên bản hợp đồng đầu tư điện tử, có đủ chữ ký hai bên, ghi rõ ngày tháng trước hôn nhân.

“Tổng số tiền là 800 triệu. Trong đó, 600 triệu không phải là tiền bồi thường, mà là khoản đầu tư từ 50 triệu cô Lâm giao cho tôi trước khi kết hôn, cộng với lãi suất sau nhiều năm.”

Tiếp đó, anh trình chiếu lịch sử giao dịch ngân hàng:

Từ tài khoản lương của tôi trước khi cưới, một khoản 50 triệu được chuyển vào tài khoản đầu tư.

“Đây là vốn gốc – hoàn toàn từ khoản tiết kiệm cá nhân trước hôn nhân.”

Rồi là danh sách các giao dịch quỹ kéo dài suốt nhiều năm, dày đặc, rõ ràng từng dòng.

“Căn cứ theo pháp luật Việt Nam, tài sản trước hôn nhân không được tính là tài sản chung, và phần sinh lời cũng thuộc sở hữu cá nhân.”

Anh trình bày mạch lạc, thuyết phục, không để lại kẽ hở.

Cả phòng xử im phăng phắc.

Tiếng sụt sịt của mẹ tôi cũng im bặt.