Chương 5 - Khi Chồng Cũ Đưa Tiền Ly Hôn
Tôi giả vờ do dự, không gật cũng không lắc.
“Việc này lớn, để chị suy nghĩ đã.” – tôi thong thả nói –
“Dù sao tiền cọc cũng do Trần Thạc bỏ ra nhiều, phải hỏi qua ý kiến anh ấy.”
Nghe đến tên Trần Thạc, mặt mẹ tôi cứng lại một giây.
Rồi bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tưởng tôi chỉ lấy cớ dây dưa, bèn thúc:
“Tiền của con, hỏi nó làm gì? Mà con quyết nhanh lên, cái bụng dâu nhà mình chờ không kịp đâu!”
Họ còn ngồi thêm một lúc, mềm có, rắn có.
Thấy tôi không lay chuyển, đành rút lui.
Trước khi đi, mẹ còn để lại một câu:
“Cho con ba ngày suy nghĩ. Đừng để mẹ phải dùng cách khác.”
Họ vừa khuất, tôi lập tức nhắn tin cho Trần Thạc đang ở nước ngoài.
Tôi không cầu cứu, chỉ là cảnh báo trước.
【Mẹ và thằng út đã tìm đến chỗ em ở, muốn em bán nhà mua nhà lớn cho nó. Em có nhắc đến việc anh hỗ trợ tiền cọc, họ có thể sẽ tìm cách liên hệ anh. Báo trước cho anh biết.】
Nhắn xong, tôi bắt đầu dọn lại căn phòng bị họ làm loạn.
Không ngờ cái gọi là “cách khác” của họ lại đến nhanh và hèn hạ như vậy.
Nửa tiếng sau, tin nhắn từ em tôi gửi đến.
Không phải lời – mà là một tấm ảnh.
Ảnh chụp cổng một khu chung cư – chính là nhà bố mẹ Trần Thạc.
Bên dưới kèm một dòng chữ:
【Chị à, đừng tuyệt tình quá. Tìm anh rể thì khó, nhưng ba mẹ anh ấy bọn em vẫn tìm được. Mong chị suy nghĩ lại.】
Đây không còn là mâu thuẫn gia đình.
Đây là uy hiếp trắng trợn, không biết xấu hổ.
Họ đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi.
Tôi siết chặt điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng lực.
Giận dữ như lửa bốc ngược lên đầu, nhưng đầu óc tôi lại lạnh đến đáng sợ.
Tôi biết – lần này, tôi không thể nhượng bộ nữa.
Tôi mở danh bạ, tìm số Trần Thạc, ấn gọi.
Lần này, là lúc cần cùng nhau ra trận rồi.
4
Cuộc gọi kết nối, tín hiệu xuyên biên giới có độ trễ vài phần giây, nhưng chính độ trễ ấy lại khiến giọng tôi nghe càng thêm bình tĩnh.
Tôi kể lại nguyên vẹn bức ảnh mà em trai gửi – và cả dòng chữ đe dọa bên dưới – cho Trần Thạc.
Đầu dây bên kia im lặng đến năm giây, lâu đến mức tôi tưởng tín hiệu đã ngắt.
Rồi tôi nghe thấy tiếng anh, giận dữ kìm nén, từng chữ như nghiến ra từ kẽ răng:
“Bọn họ điên rồi.”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe tiếng thở của anh.
“Vũ Đình, đừng hoảng. Nghe anh nói.” – giọng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh –
“Cứ giữ họ yên tĩnh đã, giả vờ đồng ý, bảo là đang nghiêm túc cân nhắc chuyện bán nhà, chỉ cần thêm chút thời gian. Anh bên này cần chuẩn bị.”
Tôi dựa lưng vào bức tường lạnh, ngọn lửa đang cháy rực trong lồng ngực bỗng tìm được nơi để đặt xuống.
“Chuyện này không còn là chuyện riêng của em nữa.” – giọng Trần Thạc dứt khoát, không cho phép phản bác –
“Họ đã dám động đến ba mẹ anh, thì đừng mong yên ổn.”
Anh không trách móc, không hỏi tại sao tôi để mọi thứ đến nước này.
Điều đầu tiên anh làm, là đứng cùng phía với tôi.
Tôi cúp máy, làm theo lời anh dặn:
Gửi tin nhắn cho mẹ.
【Mẹ, con đã suy nghĩ rồi, về nguyên tắc thì đồng ý. Nhưng chuyện bán nhà và rút tiền đầu tư không thể vội, cần thêm thời gian.】
Chưa đến một phút sau, điện thoại đổ chuông.
Giọng mẹ phấn khích không giấu nổi, còn kèm chút đắc ý:
“Mẹ biết ngay con là đứa hiếu thảo nhất mà! Mẹ không thương con uổng rồi! Yên tâm yên tâm, không gấp, bọn mẹ chờ con!”
Nghe cái giọng thắng lợi đó, tôi chỉ bình tĩnh cúp máy.
Hai ngày sau, hộp thư đến của tôi nhận được một tệp tin mã hóa.
Cùng lúc, Trần Thạc gọi đến.
“Nhận được file chưa? Mở ra xem đi.”
Tôi mở ra – một bản hợp đồng đầu tư chi tiết và bảng sao kê tài khoản ngân hàng kéo dài suốt nhiều năm.
“Có chuyện này, anh vẫn chưa từng nói với em.” – giọng anh trầm ổn vang lên trong ống nghe –
“Hồi đó, trong 800 triệu anh đưa em, chỉ có 200 triệu là bồi thường ly hôn.
Còn lại 600 triệu – là tiền lãi từ 50 triệu em từng đưa anh đầu tư, hồi mới đi làm.”
Tôi nhìn vào màn hình – những mã quỹ xa lạ, những dãy số chi chít, đầu óc tôi như nổ tung.
Tôi nhớ ra rồi.
Lúc mới ra trường, tôi từng chắt chiu dành dụm được 50 triệu.
Khi đó Trần Thạc đã có chút tiếng trong giới tài chính, tôi nửa đùa nửa thật đưa tiền cho anh, bảo: “Giúp em để tiền đẻ ra tiền.”
Sau đó bận rộn quên luôn.
“Anh còn giữ bản giấy lẫn bản điện tử của toàn bộ hợp đồng và giao dịch.” – anh tiếp –
“Về mặt pháp lý, 600 triệu đó là tài sản trước hôn nhân của em, và toàn bộ lợi nhuận cũng thuộc về em.
Không liên quan đến cuộc hôn nhân này, càng không liên quan gì đến gia đình em.”
Tay tôi run lên, không chỉ vì tiền.
Mà vì được thừa nhận – rằng những ngày tháng tôi từng nhịn ăn nhịn mặc, không phải là vô nghĩa.
Hóa ra, sự độc lập tôi có hôm nay, không hoàn toàn là nhờ người khác bố thí.
Phần lớn là do chính tôi từng cố gắng, từng kiên trì mà có được.
“Giờ thì,” – giọng Trần Thạc kéo tôi ra khỏi suy nghĩ –
Đến lượt chúng ta giành lại thế chủ động.”
Kế hoạch bắt đầu hình thành giữa chúng tôi.
Tôi hít sâu một hơi, bấm gọi cho mẹ.
Bật loa ngoài.
Một chiếc điện thoại khác, tôi nhấn nút ghi âm.
“Con nghĩ kỹ rồi, đồng ý với đề nghị của mẹ và em.”
Niềm vui đầu dây bên kia như sắp vỡ tung.
CHƯƠNG 6 TIẾP: