Chương 5 - Khi Chồng Chăm Sóc Chị Dâu
Con gái tôi khi nãy còn mải nhìn đâu đó, giờ nghe vậy bèn ngẩng đầu, thắc mắc hỏi:
“Gần đây nóng thế, con đi trượt patin hay xem phim cũng đổ mồ hôi như tắm, sao mấy người vẫn còn tâm trí đi dạo bên hồ ạ?”
Từ lúc sống riêng với tôi, mọi việc ăn mặc, đi lại của con bé đều được chăm chút cẩn thận.
Con bé đinh ninh rằng người nhà bố mình cũng sống tốt như vậy, nào ngờ cháu gái chị cả lại bất ngờ hỏi lại:
“Trượt patin là gì thế?”
Chị cả cũng chưa từng thấy, ấp úng mãi không nói được, liền vung tay tát vào lưng con gái mình một cái.
“Chữ viết bày ra để hù người thôi, có gì mà lạ. Cô của con chẳng qua là ghen tị vì mẹ con sống sung sướng hơn, nên mới giả vờ cao siêu dùng tiếng Tây để lừa dối bọn mình đấy.”
Con gái định giải thích đó không phải là tiếng Tây, nhưng tôi khẽ kéo tay con, nó cũng ngoan ngoãn không nói nữa.
Đúng lúc đó, Tào Ngọc Trạch đang đứng đầu hàng đột ngột hét lên:
“Cái gì? Kem tặng kèm hết rồi à?!”
Cả hàng người chịu khó xếp dài như vậy cũng chỉ vì món hàng ngoại được tặng.
Giờ bất ngờ nghe thông báo hết hàng, hàng dài lập tức bắt đầu lộn xộn.
Chị cả thì nhảy dựng lên định đánh Tiểu Hy:
“Hết rồi?! Bà đây chờ cả nửa ngày! Nếu không đưa được kem ra, tao đập tan cái quán này cho coi!”
6
Tiểu Hy giải thích là không ngờ lại có nhiều khách đến thế, vài hôm nữa khi kem nhập về sẽ lập tức thông báo lại cho mọi người.
Nhưng chị cả không chịu:
“Người ta ăn được, sao mẹ con tôi lại phải chờ đến tuần sau? Tôi muốn ăn ngay bây giờ!”
Trong quán có người đang hối lên món, Tiểu Hy rối như gà mắc tóc, sắp khóc đến nơi:
“Vậy… vậy tôi giảm giá cho hai người, thực sự bây giờ không còn kem nữa…”
“Không được! Tôi đến đây vì kem!”
Chị cả nheo mắt lại, ánh nhìn đầy toan tính:
“Không có kem cũng được, nhưng cô phải cho toàn bộ người đang xếp hàng miễn phí, nếu không đừng trách tôi đập phá quán!”
Câu đó vừa dứt, khách trong quán đồng loạt phản đối. Tại sao giờ chị ta lại được miễn phí, thế còn công sức xếp hàng của họ thì sao?
Giữa lúc hỗn loạn, tôi chen lên trước, lớn giọng hỏi:
“Chị cố ý đến đây gây chuyện đúng không?”
Vì giọng tôi vang và dứt khoát, lại mang theo chút châm chọc, mọi người đang cãi nhau cũng đồng loạt ngoảnh lại nhìn.
Chị cả vốn đang rắp tâm chờ tôi lên tiếng để bắt bẻ, giờ nghe tôi còn dám đứng về phía quán, liền phun nước miếng như suối:
“Cô bảo tôi đến gây chuyện à?!”
“Mọi người phân xử đi, tôi với cái quán này đâu có oán thù gì, tự dưng tôi đến phá làm gì? Tôi là vì mọi người nên mới đòi bồi thường, cô dựa vào đâu mà vu khống tôi!”
Tôi ra hiệu cho Tiểu Hy quay lại phục vụ khách khác, rồi cầm lấy một gói sương sáo nóng ở quầy hàng bên, vừa chia cho khách vừa nói:
“Nhìn chị nói chuyện ba phải, lại còn cặp kè với đầu bếp quốc doanh bị cho nghỉ việc, tôi còn tưởng chị tức vì chúng tôi cướp mất mối làm ăn của chồng chị chứ.”
Chị cả đỏ mặt tím tai. Thực ra hôm nay bà ta đưa con gái đến cũng có vài phần là để ganh ăn tức ở.
Nhưng bà ta đương nhiên không thừa nhận, chỉ tay vào mặt tôi mắng xối xả:
“Quán này có vấn đề! Nói là tặng kem mà giờ lại không đưa, cô không ăn thì thôi, đừng cản người khác!”
Tôi nghe Tiểu Hy báo đã chuẩn bị xong chỗ ngồi trong nhà, liền chỉ vào bảng hiệu ngoài cửa:
“Biển ghi rõ ‘kem tặng số lượng có hạn’, nhân viên cũng luôn thông báo quà tặng sắp hết, chị không biết chữ thì chẳng lẽ còn không nghe thấy?”
Tôi nói đâu ra đấy, những khách khác biết mình được lợi nên cũng không lên tiếng nữa.
Chỉ còn chị cả vẫn gào lên không ngớt:
“Cô dựa vào đâu mà nói giúp cái quán này? Đã không tặng nổi thì đừng có rêu rao! Chúng tôi cũng xếp hàng lâu như ai, sao lại bị đối xử khác biệt?”
Nói xong bà ta kéo cháu gái định phá đồ.
Tôi bảo Tiểu Hy tiếp tục phục vụ người khác, còn mình thì vào bếp xách thùng nước bẩn ra tạt thẳng vào mặt chị cả:
“Gây rối trong quán tôi, lại còn liếc mắt đưa tình với chồng tôi, chị nghĩ tôi không có quyền phân biệt đối xử chắc?!”
Nước dầu văng ướt đẫm người chị cả từ đầu đến chân.
Tào Ngọc Trạch đứng cạnh bên, luống cuống không biết làm gì, định nói gì đó thì bị Tiểu Hy lấy cây lau nhà đuổi thẳng ra ngoài:
“Tiễn khách!”
Tôi cũng không thèm tiếp nữa, bảo Tiểu Hy tặng mỗi khách còn lại một đĩa món nguội, tùy chọn món.
Những người ban đầu còn khó chịu vì nước bẩn liền vui vẻ trở lại.
Món sứa biển trong phần ăn nguội chẳng kém gì món chính, được thưởng thức món đặc sản vùng ven biển thế này, thiếu mỗi cây kem cũng không sao.
Chị cả bị người ta đuổi như đuổi gà, đầu tóc rối bù, áo quần lôi thôi vô cùng thảm hại.
Bà ta vẫn chưa hoàn hồn, quay sang Tào Ngọc Trạch mắng:
“Quán này là của nó hả?! Anh không cho San San đi học, lại lén đưa tiền cho nó mở quán ăn?!”
Tào Ngọc Trạch liên tục lắc đầu, nhưng chị cả không tin, vung túi vải đập thẳng vào đầu anh ta.
Chương 6 tiếp: