Chương 4 - Khi Chim Hoàng Yến Muốn Bay Lên

Chu Tùng Cẩn cười khẽ: “Nghe em nói mà cứ như anh là loại lưu manh suốt ngày kiếm chuyện với thiên hạ không bằng.”

Tất nhiên là không phải rồi.

Thật ra đã ba năm trôi qua tôi vẫn chẳng hiểu nổi tại sao Chu Tùng Cẩn lại là phản diện.

Anh tuy thù dai, nhưng chưa bao giờ chủ động gây chuyện với ai.

Miệng có hơi độc thật, nhưng cũng chưa từng vô cớ mắng chửi hay giở trò hại ai.

Nghĩ mãi không ra, tôi chỉ còn biết đổ tại… có lẽ là do anh có thù với nam chính.

Thấy Chu Tùng Cẩn bắt đầu tỏ ra khó chịu, tôi vội vã vỗ ngực anh dỗ dành:

“Tất nhiên là không phải rồi.”

“Em chỉ nghĩ, người như anh – vừa đẹp trai, vừa giàu, lại còn thông minh – thì nên rộng lượng một chút, hòa nhã với người ta hơn, làm gì cũng nên chừa cho người khác một con đường lui.”

Như thế thì kết cục mới đỡ bi thảm được.

Chu Tùng Cẩn kết luận một câu: “Tức là, nên yếu đuối như em đúng không?”

Tôi trừng mắt: “Em yếu đuối chỗ nào?”

Chu Tùng Cẩn bắt chước dáng vẻ tôi, liệt kê như đọc sớ: “Bị lừa mua socola mà không dám trả lại, bị người ta đụng trúng thì lại cúi đầu xin lỗi, bị xe cán lên chân còn ráng tỏ ra không sao, đi khám bệnh thì lo sợ ảnh hưởng công việc của bác sĩ…”

Anh thì biết gì chứ. Đây là kỹ năng sinh tồn của một nữ phụ pháo hôi đấy!

Nhưng còn chưa kịp phản bác, Chu Tùng Cẩn đã nghiêng người lại gần: “Nói thật cho anh biết.”

Tim tôi đập lỡ một nhịp, lo lắng không biết có phải mình diễn chỗ nào chưa đạt, bị anh nhìn ra sơ hở.

Tôi còn đang nghĩ cách đánh trống lảng.

Thì giây tiếp theo, Chu Tùng Cẩn hỏi luôn: “Khi bị xe cán chân, em có cúi đầu xin lỗi người ta không?”

Thật là vu khống trắng trợn!

Bình thường tôi toàn giả vờ thôi. Sao có thể yếu đuối đến mức đó thật được chứ?!

Thấy tôi không trả lời, Chu Tùng Cẩn tức đến bật cười: “Làm sao mà có thể nhát gan đến mức đó được?”

“Nếu đối phương mà hung hăng một chút, chắc em còn móc ra hai vạn tệ bồi thường luôn quá!”

Cái này không chỉ đơn thuần là yếu đuối nữa rồi, là vô dụng toàn tập luôn ấy chứ.

Thấy anh còn định tiếp tục châm chọc, tôi lập tức dùng hai ngón tay bóp lấy môi anh:

“Đủ rồi! Không cho nói nữa!”

Chu Tùng Cẩn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tay tôi ra, hỏi: “Nếu anh cứ nói tiếp, em sẽ chửi anh à?”

Tôi xây dựng hình tượng yếu đuối quá lâu, giờ từ vựng chửi người còn ít đến mức đáng thương.

Nhưng đã đến nước này, anh hỏi thế rồi, tôi sao có thể lùi bước?

Nếu từ chối thì chẳng khác gì thừa nhận mình đúng là yếu đuối thật.

Tôi gật đầu, không quên cảnh cáo: “Cho nên tốt nhất là anh im miệng đi, kẻo lát nữa tôi mắng cho anh khóc luôn đấy.”

Nói rồi, tôi nghiêng người, tránh đụng vào cái chân bị thương.

Lén lút cầm điện thoại lên, bắt đầu tra từ khóa: “Những câu chửi nhẹ nhàng không gây tổn thương”.

Kết quả còn chưa hiện ra thì Chu Tùng Cẩn đã cướp luôn điện thoại.

Thấy rõ màn hình, khóe môi anh khẽ cong lên, rồi lại lập tức nén xuống: “Mắng đi, lấy anh làm đối tượng luyện tập.”

“Không thì đợi em học được rồi lại không dám mắng nữa.”

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

Mắng anh chứ có phải khen anh đâu, anh vui cái kiểu gì vậy?!

Còn đang ngẩn ra vì sốc, Chu Tùng Cẩn đã thúc giục: “Mau lên, bắt đầu đi.”

Tôi há miệng, nhưng lại chẳng biết mắng gì.

Kết quả tìm kiếm còn chưa hiện ra cơ mà. Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng, không nghĩ ra được từ nào ra hồn.

Đợi mãi không thấy tôi nói gì, Chu Tùng Cẩn bắt đầu gợi ý: “Ví dụ như… đồ khốn chẳng hạn.”

Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi: “Chu Tùng Cẩn, anh là…”

“Anh là M à?”

Nụ cười của Chu Tùng Cẩn cứng lại: “Gì cơ?”

Tôi nghiêm túc lặp lại:

“M.”

Ngoài lý do đó ra, tôi thật sự không tìm được nguyên nhân nào khiến anh bắt tôi chửi anh cả.

Dù có là để tôi trở nên bớt yếu đuối, thì cũng không cần lấy mình ra làm “bia tập” như thế chứ?!

Chu Tùng Cẩn như sắp bị tôi chọc tức đến phát cười lần nữa.

Ngay lúc tôi còn đang phân vân không biết có nên xin lỗi không,thì sắc mặt anh đã trở lại bình thường, thậm chí còn nghiêm túc hẳn lên: “Em phát hiện rồi đấy.”

???

Quỷ thật!

Thì ra… đúng là vậy à?!

Đã ba năm rồi mà tôi còn chẳng nhận ra chút nào!

Chu Tùng Cẩn tiếp lời:

“Cho nên tối nay em nhất định phải mắng cho đã mồm vào. Không thì… không được ngủ.”

Thông tin quá nhiều, tôi nhất thời tiêu hóa không nổi.

Lấy cớ chân đau, bác sĩ dặn tôi phải nghỉ ngơi cẩn thận.

Chu Tùng Cẩn không ép tôi, chỉ trả điện thoại lại, bảo tôi tiếp tục xem kết quả tìm kiếm lúc nãy.

Tôi nhìn đấy, nhưng không vào đầu được chữ nào.

Trong đầu toàn là câu hỏi: những gì Chu Tùng Cẩn nói rốt cuộc có phải thật không?

Suy nghĩ nhiều quá, đến cả trong mơ cũng toàn là cảnh anh bắt tôi… tát anh.

6

Tôi mơ suốt cả đêm.

Lúc tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Chu Tùng Cẩn.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng đã thấy anh đang ngồi trên sofa ôm laptop, không biết đang viết gì đó.

Ban đầu tôi vốn chẳng hứng thú gì với chuyện riêng tư của anh.

Nhưng rồi lại sợ anh đang lên kế hoạch gây khó dễ cho nam chính nên lặng lẽ lết đến gần nhìn trộm.

Trên màn hình hiện rõ mấy chữ to đùng —

“Bí kíp phản-chống yếu đuối.”

Tôi sờ mũi một cái, tiếp tục đọc.

Phần lớn nội dung đều là hướng dẫn… cách chửi người.

Việc này mà cũng cần huấn luyện riêng, anh rốt cuộc muốn tôi mắng anh tới mức nào chứ?!

Chu Tùng Cẩn nghe thấy tiếng động mà không hề hoảng hốt, thậm chí còn dứt khoát đặt laptop lên bàn, đứng dậy đỡ tôi.

Ngồi xuống bàn ăn, anh lại kéo máy tính về, xoay màn hình về phía tôi: “Từ giờ dùng cái này để luyện tập. Sau đó anh sẽ sắp xếp vài bài kiểm tra nhỏ cho em.”

“Đến lúc luyện xong thì chân em chắc cũng khỏi luôn rồi.”

Tôi thật muốn nói: cảm ơn anh nhiều nhé.

Sợ tôi ở nhà rảnh quá buồn chán, nên bày ra hẳn một khóa học “dạy mắng người”.

Tôi hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”

Chân tôi bị thương, việc đi lại khó khăn, không thể như trước đây cứ cần là gọi anh về được.

Lỡ như trong khoảng thời gian này anh đi gây sự với nam chính thì sao?

Vậy chẳng phải bao nhiêu cố gắng của tôi trước giờ sẽ đổ sông đổ bể sao?

Như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, Chu Tùng Cẩn gõ nhẹ lên mặt bàn:

“Anh sẽ ở bên em.”

Vậy thì tôi yên tâm rồi.