Chương 7 - Khi Bố Mẹ Dạy Con Đúng Cách

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

Tất cả ánh mắt đều dồn về cổ tay của Bạch Trân Trân.

Ở đó quả thật có một chiếc vòng tay, kiểu dáng giống hệt với hình đại diện trong bài đăng.

Hàng mi cô ta run bần bật, vô thức cắn móng tay.

Ánh mắt láo liên, giọng lắp bắp:

“Đeo vòng tay này thì nhiều người có, dựa vào đâu mà nói là tôi?”

Mọi người nhìn tôi rồi lại nhìn Bạch Trân Trân, lộ vẻ nghi ngờ.

Không ít người còn lên tiếng bênh vực.

“Chỉ dựa vào chi tiết này thì không thể vu oan cho cô giáo Bạch đâu, vòng tay cũng đâu phải độc nhất.”

“Cố tình kiếm chuyện thôi, tôi không tin cô giáo Bạch lại ác độc thế.”

Thấy tình thế như vậy, Bạch Trân Trân bật khóc nức nở.

Ánh mắt Cố Tiêu lộ vẻ thương xót.

Anh ta quay phắt sang tôi, nhìn tôi như kẻ tội đồ:

“Cô làm loạn đủ chưa?!”

Nói rồi, đến cả con gái anh ta cũng mặc kệ, kéo tay tôi định lôi ra ngoài.

Ông nội đưa tay giữ lại, suýt nữa thì bị anh ta xô ngã.

Một bàn tay kịp đỡ lấy lưng ông.

“Cẩn thận.”

Không ít người nghe thấy liền đồng loạt chào hỏi người đàn ông trung niên mặc vest bước vào.

“Hiệu trưởng!”

“Hiệu trưởng tới rồi.”

Bạch Trân Trân lập tức lao đến trước mặt ông:

“Hiệu trưởng, tôi xin từ chức.”

“Chuyện gì xảy ra?”

Cố Tiêu vội vàng lên tiếng:

“Không thể để cô giáo Bạch từ chức, chuyện này là lỗi của chúng tôi.”

Anh ta đem toàn bộ sự việc vừa rồi kể lại một lượt, hoàn toàn không để ý sắc mặt hiệu trưởng ngày càng đen kịt.

“Vợ tôi tính khí nóng nảy, ông nội lại bị lẫn, nên cả chuyện này chỉ là họ gây rối vô lý thôi!”

Bạch Trân Trân đỏ mắt, trông vô cùng ấm ức:

“Hiệu trưởng, tôi vẫn nên từ chức thôi, không muốn liên lụy đến trường.”

Mồ hôi trên trán hiệu trưởng thấm ướt cả lưng áo, ông cắt ngang lời cô ta, giọng trầm nặng:

“Được, không chỉ từ chức, mà còn phải xin lỗi phụ huynh!”

Bạch Trân Trân chết sững.

Mắt láo liên, giọng run run:

“Ngài… ngài nói gì cơ?”

Hiệu trưởng cười nhạt:

“Cô trước lên mạng sỉ nhục học sinh và phụ huynh, sau đó còn xúi giục mẹ ruột mình ở căn tin ngược đãi trẻ nhỏ. Cô đã nghiêm trọng vi phạm quy định nhà trường!”

“Hơn nữa còn gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của trường!”

Tôi đảo mắt nhìn quanh,

từng học sinh và phụ huynh đang dỏng tai nghe, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.

Bạch Trân Trân trước kia diễn quá giỏi.

Trong mắt tất cả, cô ta luôn là người dịu dàng, là một giáo viên tốt, một người hiền lành.

Đối với đồng nghiệp thì thân thiện, đối với học trò thì quan tâm.

Nhưng sự hoàn hảo ấy, chỉ là vỏ bọc để che giấu trái tim độc ác phía sau dung mạo dịu dàng xinh đẹp.

Lúc này, chẳng biết ai thì thầm một câu:

“Vừa nãy tôi cũng muốn nói, mẹ quê của cô giáo Bạch đúng là làm ở căn tin.”

“Thực ra trước kia tôi từng thấy bà ta hung hãn với một bé gái, chẳng bao lâu sau bé đó chuyển trường, nên ai cũng coi như không biết.”

Ánh mắt mọi người nhìn Bạch Trân Trân lập tức thay đổi.

“Một giáo viên mà vì tranh giành đàn ông đã có vợ mà đi ức hiếp, ngược đãi học trò của mình, điên rồi sao!”

“Không ngờ cô giáo Bạch lại là loại người này, tôi đúng là mù mắt.”

Gương mặt Bạch Trân Trân méo mó, cô ta gào lên the thé:

“Không phải! Không phải tôi! Các người vu oan cho tôi!”

“Hiệu trưởng, ngài không thể tin lời của một ông già lẫn trí nhớ, ông ấy có tư cách gì?!”

Hiệu trưởng gần như tức bật cười, chỉ thẳng tay về phía ông nội:

“Ông Trương là đương nhiệm Cục trưởng Cục Giáo dục, cô bảo ông ấy không có tư cách sao?!”

10

Mọi ánh mắt đều dồn thẳng vào mặt Bạch Trân Trân.

Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc đỏ, môi run bần bật.

Đôi mắt trợn to, thoáng qua vẻ kinh hoàng.

“Hiệu… hiệu trưởng, tôi không biết… thật sự không biết…”

Cô ta sợ đến phát khóc:

“Là mẹ tôi làm, chuyện này không liên quan gì đến tôi!”

Người phụ nữ trung niên căn tin, vốn đã bị hiệu trưởng sai người giữ ngoài cửa, giờ lao thẳng vào.

Bàn tay thô kệch túm lấy tóc Bạch Trân Trân, vừa giật vừa chửi:

“Con ranh chết tiệt, chính mày dặn tao không cho con bé đó cơm, để nó đói mấy ngày.”

“Rồi ép mẹ nó phát điên, như thế bố nó mới động lòng thương mày. Sao giờ mày lại đổ hết cho tao?!”

“Nếu không phải mày còn chút giá trị, tao thèm gì nghe mày sai bảo?!”

Bạch Trân Trân thê thảm vô cùng.

Da đầu như sắp bị lột,

lớp trang điểm nhòe nhoẹt,

nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt.

Cố Tiêu từ cơn chấn động kịp hoàn hồn, bước tới nắm tay tôi:

“Ông nội là Cục trưởng Cục Giáo dục, sao em giấu anh?”

“Người phụ nữ tên Bạch Trân Trân này, là cố ý lao vào xe anh, quyến rũ anh. Thực ra anh với cô ta quen chưa lâu. Vợ ơi, em phải tin anh!”

Nghe vậy, ánh mắt Bạch Trân Trân tràn đầy oán hận, giọng the thé:

“Là anh nói anh đã chán vợ anh rồi.”

“Cả ngày cô ta chỉ biết đi làm với chăm con, chẳng thèm trang điểm, chẳng thèm làm đẹp, nhìn y như mụ đàn bà sắp héo.”

“Anh còn bảo sau này sẽ ly hôn, là anh lừa tôi!”

Cố Tiêu hoảng loạn, còn định nói thêm, thì đã bị tôi tát một cái trời giáng.

“Cố Tiêu, tôi muốn ly hôn. Từ hôm nay, anh không còn là chồng tôi, cũng không còn là cha của Duệ Chi nữa. Cút!”

Ông nội ôm lấy Duệ Chi, bước ra ngoài:

“Ở đây để con xử lý, ta đưa chắt đi bệnh viện trước.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)