Chương 1 - Khi Bố Mẹ Dạy Con Đúng Cách
Nửa đêm, tôi vô tình lướt thấy một bài đăng:
【Con gái của nam thần được phân vào lớp tôi, nhưng nó hoàn toàn chẳng giống anh ấy, mà lại giống hệt người vợ xấu xí từng bắt nạt tôi hồi đi học.】
【Hai mẹ con như một khuôn đúc, vừa xấu vừa xấu tính, lại còn thích làm khác biệt, mang hộp cơm riêng đến trường ăn.】
【Có cách nào trêu chọc cặp mẹ con này không?】
Bình luận phía dưới nổ tung:
【Đừng độc ác quá, đứa nhỏ có làm sai gì đâu.】
【Có giáo viên nào như vậy không?】
Chủ bài rất nhanh đã trả lời:
【Mẹ nợ thì con trả, lẽ trời hiển nhiên. Nó mang hộp cơm riêng, tôi sẽ khiến nó không lấy được cơm. Dì phát cơm trong căn tin là mẹ tôi, để nó nhịn đói ba ngày cũng chẳng sao.】
Có lẽ vì tranh cãi quá lớn nên chẳng bao lâu sau, bài đăng bị xóa.
Tôi tắt màn hình điện thoại, chuẩn bị đưa con gái đi học.
Con bé rụt rè lấy từ trong cặp ra chiếc hộp cơm hoạt hình, khẽ nói:
“Mẹ ơi, hôm nay con có thể không mang hộp cơm này được không?”
1
Mi mắt tôi khẽ giật.
Tôi ngắm kỹ gương mặt non nớt của con, phát hiện khuôn mặt tròn trịa ngày nào đã gầy đi rõ rệt.
Tôi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Chí Chí, con có thể nói cho mẹ biết, vì sao không muốn mang hộp cơm nữa?”
Vì vợ chồng tôi đều khá bận, con vẫn thường ăn cơm trong căn tin của trường.
Nhưng khay cơm ở trường khá to, mà con thì nhỏ người.
Đôi lúc con bé than phiền khay cơm rửa không sạch, còn dính đồ ăn thừa.
Thấy không vi phạm nội quy, tôi mới mua cho con một hộp cơm mới để mang theo.
Con bé ấp úng, ngón tay vặn chặt lấy vạt váy:
“Bởi vì mỗi lần con mang hộp cơm, đều là bạn cùng lớp chia cơm cho con ăn.”
Tôi sững người, trong đầu thoáng qua bài đăng vừa xem.
“Ý con là sao?”
Đôi mắt con đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã:
“Mẹ ơi, con đói… hu hu…”
Tôi vội vàng ôm chặt lấy con.
Trong tiếng nấc nghẹn, con thổn thức nói ra sự thật khiến lòng tôi quặn thắt:
“Con đưa hộp cơm, cô không chịu múc cho. Con đói suốt ba ngày, đều là nhờ các bạn chia cơm.”
Như thể bị tát một cái thật đau, đầu tôi ong ong.
Tôi lập tức mở điện thoại, gõ vào nhóm lớp:
【@Cô giáo Bạch, xin hỏi con gái tôi mang hộp cơm riêng thì có gì sai, tại sao căn tin không phát cơm cho con bé?! Khiến nó ngày nào cũng phải nhịn đói!】
【Nếu không nhờ các bạn tốt bụng chia cho, các người định để nó chết đói thật sao?!】
Chưa đầy năm phút, cô giáo Bạch đã trả lời:
【Mẹ của Trương Duệ Chi, tôi không rõ chuyện này, để tôi quay lại trường tìm hiểu rồi sẽ liên lạc với chị nhé?】
Xem xong, tôi đáp lại:
【@Cô giáo Bạch, vậy tôi đưa con đến trường, lát nữa sẽ tới gặp cô.】
【Được, mời chị nửa tiếng nữa gặp ở văn phòng.】
Nhưng nửa tiếng sau, Bạch Trân Trân chẳng hề liên lạc, cũng không xuất hiện ở văn phòng.
Gọi điện thì không bắt máy.
Tôi chờ mãi, không chịu nổi nữa bèn @ cô trong nhóm:
【Cô giáo Bạch, cô ở đâu? Không phải nói nửa tiếng nữa gặp ở văn phòng sao?】
【Nếu có việc bận, cô có thể báo trước. Bây giờ tôi đã đợi ở cửa trường một tiếng rưỡi rồi.】
Bạch Trân Trân vẫn im lặng, nhưng mấy ông bố trong nhóm lại nhảy ra:
【@Mẹ của Trương Duệ Chi, cô giáo Bạch không chỉ dạy riêng con cô, cô ấy cũng có cuộc sống của mình, chứ không phải để nhà cô chiếm hết!】
【Chính vì cô giáo Bạch quá dịu dàng, thái độ tốt, nên mới bị mấy phụ huynh như chị leo lên đầu lên cổ.】
Tôi ngỡ ngàng.
Rõ ràng tôi chỉ muốn hỏi cho rõ chuyện, chưa hề mắng chửi ai, sao lại thành ra “lên gân lên cốt”?
Đang định trả lời thì cuối cùng tin nhắn của Bạch Trân Trân cũng tới:
【@Mẹ của Trương Duệ Chi, xin lỗi, tôi vừa gặp tai nạn xe nên tới muộn, phiền chị chờ thêm một lát.】
Tôi nghĩ rồi đáp lại, bảo cô cứ nghỉ ngơi.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại nhận được tin nhắn riêng từ cô:
【Mẹ của Trương Duệ Chi, tôi sắp tới rồi, chị đợi ở văn phòng nhé.】
Thế mà chờ mãi tới gần mười giờ, Bạch Trân Trân vẫn không xuất hiện.
Tôi không nhịn được, lại @ cô trong nhóm.
Không ngờ các phụ huynh lại ào ào nhảy vào, phần nhiều là những người vừa bênh cô khi nãy:
【@Mẹ của Trương Duệ Chi, chị còn lương tâm không vậy, cô giáo Bạch gặp tai nạn rồi mà chị vẫn gào rú mãi!】
【@Mẹ của Trương Duệ Chi, ngấy tận cổ với mấy bà mẹ như chị, coi giáo viên như nô lệ à!】
【@Mẹ của Trương Duệ Chi, thôi đi được chưa. Lỗi là ở chị, ai cho con chị tự tiện mang hộp cơm riêng? Trường có quy định, chị còn muốn làm loạn gì nữa?!】
2
Câu nói kia như mở ra một cái miệng vết nứt, không ít phụ huynh lập tức đứng ra lên tiếng.
【Chuyện mang hộp cơm chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải tìm giáo viên đâu.】
【Tôi thật sự không nhìn nổi nữa, gì mà người thế này chứ. Cô giáo Bạch không có tiết mà còn cố tình chạy tới trường, lại còn gặp tai nạn. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, chị gánh nổi trách nhiệm không?! @Mẹ của Trương Duệ Chi】
【Tôi nói rồi mà, mấy hôm nay con trai tôi ăn chẳng đủ no, hóa ra là con gái chị lấy phần cơm của nó à. Thế con tôi đói bụng thì tìm chị tính sổ sao?!】
Những phụ huynh này thường ngày quan hệ với Bạch Trân Trân rất tốt.
Ngày thường họ luôn chủ động tham gia giao lưu nhà trường, cũng tích cực tổ chức hoạt động.
Đến dịp lễ tết, trong nhóm thông báo chuẩn bị quà tặng cho giáo viên, cũng là do bọn họ.
Còn tôi thì thường chẳng nói gì, cũng chẳng có sự hiện diện.