Chương 2 - Khi Biểu ca bị hủy dung và mất một cánh tay
Biểu ca thật là cố chấp!
Đó là ấn tượng của ta về hắn sau khi hắn tỉnh lại, hắn không thích ta cởi y phục cho hắn, cũng không thích ta thay thuốc cho hắn, càng không thích ta hầu hạ hắn đi tiểu tiện, vậy thì không còn cách nào khác, ta chỉ có thể nói với hắn: "Bây giờ trong Vương phủ chỉ còn bốn hạ nhân có thể sai khiến, một người phải ở trong bếp chuẩn bị cơm nước ba bữa, còn phải sắc thuốc cho huynh, một người phải phụ trách giặt giũ y phục, ga giường chăn đệm, cũng bận không xuể."
Hắn nằm trên giường, vẻ mặt khó chịu: "Còn hai người nữa thì sao?"
"Còn hai người là mẫu tử không nơi nương tựa, ta đã hỏi qua, Lệ Nương tuy có chút nhan sắc, nhưng tuyệt không có ý định tái giá, mà nữ nhi nàng ta mới bảy tuổi, còn nhỏ, hai người này cũng không thể chăm sóc huynh."
Sắc mặt biểu ca rất khó xem: "Nàng cho rằng lúc này ta còn có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt sao?"
Ta không trả lời, thật sự là vì nhân phẩm của hắn không đáng tin, lúc hắn còn khỏe mạnh, ngay cả nha hoàn trong viện của cô mẫu cũng có thể thu vào phòng, ai biết hắn có ra tay với Lệ Nương hay không?
Biểu ca trông rất tức giận, ta cũng không biết hắn tức giận cái gì, cuối cùng hắn rốt cuộc như đã thỏa hiệp, nói: "Ta muốn đi tiểu tiện."
Ta thầm nghĩ hắn nói thẳng ra sớm một chút thì có phải tốt hơn không? Nhất định phải kì kèo như vậy, ta cởi trói cho hắn, lần này hắn không làm loạn, lúc đỡ hắn xuống giường, thân thể hắn mất thăng bằng lùi về sau một bước, ta đỡ lấy hắn.
Biểu ca cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình, im lặng hồi lâu.
Ta thúc giục: "Nếu huynh không muốn đi nhà xí, ta sẽ lấy bô đêm cho huynh."
Hắn rõ ràng là không muốn ta đi lấy đồ, lúc ra khỏi phòng, hắn nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, Vương phủ yên tĩnh hơn bất kì lúc nào trong ký ức của hắn, hắn đột nhiên hỏi: "Dáng vẻ bây giờ của ta có phải rất khó coi không?"
"Cũng hơi hơi." Ta thành thật trả lời, lại thấy hắn mím môi, sắc mặt trắng bệch, ta chợt cảm thấy quá thành thật dường như cũng không phải chuyện tốt.
Biểu ca không thích ta dìu hắn, hắn muốn cố gắng tự mình đi, ta buông tay ra, để hắn tự đi, nhưng vẫn đi sát theo sau hắn.
Thái y lại đến một lần nữa, ông ta bắt mạch cho biểu ca, nói thân thể biểu ca cần tĩnh dưỡng, nhưng không có gì đáng ngại, ta thấy biểu ca chỉ dựa vào giường im lặng bất động, liền chủ động hỏi thái y một chút tình hình trong cung.
Thái y có chút kiêng kị, chỉ nói không tốt lắm, rồi không chịu nói thêm nữa.
Không tốt lắm, vậy chính là rất không tốt.
Ta không tin biểu ca có ý định mưu hại Hoàng thượng, cho dù hắn biết hai vị huynh trưởng của mình, Hoàng thượng và Duệ Vương đều ái mộ Lam Ly, hắn cũng chỉ ngồi trong viện uống rượu giải sầu, nói hắn mưu phản, hắn đâu có ngu ngốc, thứ nhất không có binh quyền, thứ hai không có sự ủng hộ của người trong triều, hắn có thể mưu phản mới là lạ.
Ta biết Hoàng thượng trong cung cũng không phải người ngu dốt, người cũng sẽ không tin biểu ca mưu phản, dù sao mẫu thân Hoàng thượng mất sớm, lúc nhỏ được cô mẫu chăm sóc rất nhiều, cho nên quan hệ của người và biểu ca cũng không tệ, nhưng ta lại có chút lo lắng, nếu Hoàng thượng biết biểu ca cũng thích Lam Ly, liệu người có nảy sinh ý nghĩ khác hay không?
Tuy ta không ra ngoài, nhưng ta có thể đoán được, người ngoài nhất định đang đồn đoán Vĩnh Vương phủ sắp gặp đại nạn, nếu chỉ là bị tước phong hào, giáng xuống làm thường dân, vậy thì còn may, vì Hoàng thượng đã đón cô mẫu vào cung, điều đó chứng tỏ người vẫn còn niệm tình cũ, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lưu đày biểu ca đến nơi biên ải xa xôi.
Ngày hôm đó, ta bưng thuốc vào phòng biểu ca, biểu ca đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay màu xanh trong tay, lúc này, hắn mới giống như con nhím thu hết gai nhọn của mình lại.
Nhận thấy ta đi vào, hắn vội vàng cất đồ đi, lại lạnh lùng nói với ta: "Ai cho nàng vào đây!"
"Đến giờ uống thuốc rồi." Ta thản nhiên bước tới, niệm tình hắn vừa gặp biến cố lớn, ta mặc kệ hắn phát tác tính tình, hắn mắng thì cứ để hắn mắng, chỉ cần hắn không động tay động chân thì mọi chuyện đều dễ nói.
Câu "Một đêm phu thê, trăm ngày ân nghĩa" mà mẫu thân dạy ta còn có một câu nữa: "Nếu phu quân dám động tay với thê tử, thì còn cần nói đến ân nghĩa gì nữa, cứ trực tiếp về nhà mẹ đẻ, phụ mẫu sẽ cầm đao giúp con chém hắn!"
Tuy nhiên, tuy biểu ca không thích ta, nhưng hắn cũng chưa từng động tay với ta.
Biểu ca quay mặt đi: "Dù có uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích, ta không uống."
"Không uống cũng phải uống." Ta đưa chén thuốc đến trước mặt hắn: "Nếu huynh không uống thì ta sẽ đút huynh uống."
Thân thể hắn cứng đờ, vẫn là không cam lòng mà nhận lấy chén thuốc.
Lúc hắn mới tỉnh, hắn rất ngang bướng nói cái gì cũng không ăn, cái gì cũng không uống, sau đó ta cũng nổi cáu, trực tiếp trói hắn lên giường, mặc kệ đồ ăn nóng hay lạnh, cứ thế đổ hết vào miệng hắn, mấy lần như vậy, hắn cuối cùng cũng ngoan ngoãn hơn một chút.
Vết thương của hắn cuối cùng cũng đã đóng vảy, vết bỏng trên mặt cũng bắt đầu lên da non, hơi ngứa, hắn luôn nhịn không được mà gãi, thái y đã nói không được chạm vào, ta chỉ có thể trói hắn lại khi ngủ, hắn tức giận quát ta: "Đào Uyển! Nàng điên rồi!"
Mỗi lần trói hắn xong, tóc tai ta cũng bị hắn dùng một tay nắm đến rối tung, bởi vì ta trông thật sự giống như một bà điên, nên ta không phản bác lời hắn, ta cảm thấy hả dạ, hai năm nay hắn lạnh nhạt với ta, những nữ nhân của hắn không dám nói xấu ta trước mặt, nhưng sau lưng lại không biết đã cười nhạo ta bao nhiêu lần, bây giờ nam nhân được đám nữ nhân kia tranh giành lại bị ta trói nhiều lần như vậy, hắn cũng chỉ có thể nói cho sướng cái miệng, ta cảm thấy thoải mái cả người.
Thật ra thân thể biểu ca vẫn chưa khỏe, hắn mắng một hồi hết sức cũng ngủ thiếp đi, ta đắp chăn cho hắn rồi ra khỏi phòng, một ngày vất vả lại trôi qua.
Vài ngày sau khi biểu ca tỉnh lại, Vương phủ đã lâu không có khách đến chơi, lại nghênh đón vị khách quý là Duệ Vương – công tử ôn nhuận được các cô nương chưa xuất giá và đã xuất giá của Đại Kỳ triều xem như bạch nguyệt quang trong lòng.
Ý nghĩ kì lạ trong đầu ta lại xuất hiện, hắn chính là "nam chính", Duệ Vương cũng thích Lam Ly, chỉ là Lam Ly hiện tại vẫn đang do dự giữa Duệ Vương và Hoàng thượng, ta cũng không biết tại sao mình lại biết nhiều chuyện như vậy, có lẽ ta đã thức tỉnh ý thức gì đó, dù sao biểu ca còn chưa biết hắn chỉ là nam phụ, mà ta lại biết ta chỉ là một vai phụ mờ nhạt.
Duệ Vương thấy ta vẫn còn ở Vĩnh Vương phủ, cũng không cảm thấy bất ngờ, có lẽ chuyện trong phủ chúng ta đều không thể qua mắt được hắn, ta dẫn hắn vào phòng biểu ca, biểu ca quay mặt đi không chịu nhìn Duệ Vương, quả thật, bộ dạng bây giờ của hắn, đứng trước Duệ Vương dung mạo như tiên, chẳng khác nào hạt bụi.
Hai huynh đệ có chuyện muốn nói, ta lấy cớ rót trà ra ngoài, ta không hứng thú với việc họ muốn nói gì, đương nhiên cũng không có hứng thú nghe lén, nhưng khi ta bưng trà qua, vẫn mơ hồ nghe được một câu ngoài cửa: "Tam đệ, nếu không phải đệ cứu Tiểu Ly, đệ cũng sẽ không như vậy... ta vẫn phải đa tạ đệ."
Biểu ca không nói gì.
"Còn nữa, chuyện hỏa hoạn lần này, ta cũng phải cảm ơn đệ đã thay ta..."
Ta nghĩ ngợi, vẫn là quyết định không bưng trà vào nữa, xoay người rời đi, ta biết có vài chuyện không nên nghe.