Chương 13 - Khi Bí Mật Được Phơi Bày
Giản Yến Lễ ngồi xuống, hỏi thẳng:
“Tại sao mẹ không cần cô ấy?”
Nghe thấy câu này, tay bà Phàn không nhịn được mà khẽ run lên.
Tại sao không cần cô ấy?
Câu hỏi này, chính bà Phàn cũng muốn hỏi chính mình.
Những ngày qua trong lòng bà luôn rối bời không yên.
Khi đối diện với chuyện của Từ Lam thực ra bà không bình thản như mình tưởng.
Nhưng khi nhìn thấy đứa con gái mà bà đã yêu thương nâng niu từ nhỏ có cơ hội sống sót, bà không thể ngăn cản, chỉ có thể im lặng.
Trong khoảnh khắc im lặng kéo dài, Giản Yến Lễ không nhịn được hỏi:
“Mẹ, mẹ đặt tên con bé là Giản Như Nguyện, giờ là thành nguyện vọng của mẹ, hay nguyện vọng của Phàn Nhi?”
“Mẹ còn nhớ, con bé là đứa con mà mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra không?”
“Trong hai mươi hai năm con bé mất tích, mẹ đã hoàn toàn quên nó rồi phải không?”
“Mẹ chỉ cần Nhi Nhi là đứa con gái duy nhất, đúng không?”
Trong từng câu hỏi của con trai, bà Phàn như thấy được hình bóng của Từ Lam dường như nghe thấy được câu nói của cô:
“Con nghĩ thời điểm này mẹ nên ở bên con gái của mẹ, chứ không phải ở chỗ con.”
Trong suốt một năm chị Từ Vũ điều trị, tôi bị chị ấy vỗ béo lên mười ký.
Sau khi chắc chắn tình trạng của chị ấy đã chuyển biến tốt, tôi quyết định đi du học.
Từ Vũ cũng ủng hộ quyết định của tôi, chị còn định đi cùng tôi một chuyến, tiện thể đi du lịch.
Khi tiền bạc không còn là vấn đề, mọi chuyện đều dễ giải quyết.
Hôm ra sân bay, Giản Yến Lễ đưa cho tôi một hộp quà:
“Chúc em mọi điều thuận lợi.”
Tôi nhận quà, vẫy tay với anh ấy:
“Cảm ơn nha, anh.”
Giản Yến Lễ sững người tại chỗ.
Bình luận đã lâu không thấy lại hiện lên trước mắt tôi:
“Anh cả bị ngơ rồi, đợi suốt một năm mới nghe được một tiếng ‘anh’.”
“Em gái không còn ở nhà họ Giản dường như sống tự tại hơn.”
“Tương lai của cô ấy sẽ rực rỡ và chói sáng, không cần bị kẹt trong nhà họ Giản.”
“Tốt thật.”
Phiên ngoại: Giản Yến Lễ.
Việc đầu tiên Giản Yến Lễ làm sau khi điều tra rõ mọi chuyện, là đặt toàn bộ tài liệu lên bàn của cha.
Giản Khải Vi xem qua tài liệu, ánh mắt dừng lại thật lâu trên tấm ảnh.
Ngũ quan của cô gái đó có bảy phần giống vợ ông.
Những chuyện xảy ra gần đây, Giản Khải Vi có nghe loáng thoáng.
Ông từng đến bệnh viện vài lần, đều là để thăm Phàn Nhi.
Hôm ca phẫu thuật bị đẩy sớm, ông đã hủy mọi cuộc họp để đứng canh bên ngoài phòng mổ.
Nghĩ đến đây, Giản Khải Vi không nhịn được đưa tay day trán.
Giọng Giản Yến Lễ bình thản:
“Cha định làm gì?”
Giản Khải Vi trầm ngâm một lát:
“Đón con bé về.”
Giản Yến Lễ hỏi ngược lại:
“Con bé vì sao phải quay về? Người đầu tiên có quan hệ huyết thống với nó đã tính toán nó một cách tinh vi. Người thứ hai thì lựa chọn làm ngơ trước tất cả những điều đó xảy ra.”
“Nó vì sao phải quay về?”
Giản Khải Vi hỏi lại:
“Vậy con muốn thế nào?”
“Dù nó có quay về hay không, những gì thuộc về nó, một xu cũng không được thiếu.”
Sau chuyện hiến thận lần này, Giản Yến Lễ đã không còn tin vào gia đình nữa, anh không muốn đánh cược vào thứ tình thân mơ hồ mà họ dành cho cô ấy.
Dù sao thì, trong lòng mẹ và Giản Dật Tri, vị trí của Từ Lam luôn luôn là ít nhất.
Cô ấy không có đủ lợi thế, chỉ có thể tự mình gánh vác tất cả.
Giản Yến Lễ không muốn như vậy.
Về hay không là lựa chọn của Từ Lam.
Nhưng những gì cô ấy xứng đáng nhận được, thì với tư cách là anh trai, anh không thể để cô ấy chịu thiệt.
Rời khỏi thư phòng, Giản Yến Lễ gặp mẹ trong phòng khách.
Trà của bà Phàn đã được pha từ lâu.
Giản Yến Lễ ngồi xuống, hỏi thẳng:
“Tại sao mẹ không cần cô ấy?”
Nghe câu này, tay bà Phàn khẽ run lên.
Tại sao lại không cần cô ấy?
Câu hỏi này, chính bà cũng muốn hỏi chính mình.
Những ngày gần đây, trong lòng bà luôn rối bời bất an.
Khi đối mặt với chuyện liên quan đến Từ Lam thực ra bà không hề bình tĩnh như bản thân vẫn nghĩ.
Nhưng khi thấy đứa con gái mình yêu thương nâng niu từ nhỏ cuối cùng có hy vọng sống sót, bà không thể ngăn cản, chỉ có thể chọn im lặng.
Trong khoảng lặng kéo dài, Giản Yến Lễ không nhịn được hỏi:
“Mẹ, mẹ đặt tên con bé là Giản Như Nguyện, giờ thì là nguyện vọng của mẹ được toại nguyện, hay là nguyện vọng của Phàn Nhi?”
“Mẹ còn nhớ con bé là đứa con mẹ mang thai mười tháng sinh ra không?”
“Hai mươi hai năm con bé mất tích, mẹ đã hoàn toàn quên nó rồi sao?”
“Mẹ chỉ cần Nhi Nhi là đứa con gái duy nhất, đúng không?”
Trong từng câu hỏi của con trai, bà Phàn dường như thấy được bóng dáng của Từ Lam như nghe thấy lời cô từng nói:
“Con nghĩ thời điểm này mẹ nên ở bên con gái của mẹ, chứ không phải ở chỗ con.”
Sắc mặt bà trở nên trắng bệch:
“Khi mẹ biết chuyện thì Dật Tri đã sắp xếp xong hết rồi. Những ngày đó, con bé rất vui, dù có chút sợ ca phẫu thuật, nhưng Nhi Nhi biết mình có hy vọng.”
“Đó có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi mắc bệnh suy thận, nó mới cười rạng rỡ như vậy.”
“Mẹ không thể tự tay phá hủy hy vọng của nó được, Nhi Nhi còn trẻ như vậy…”