Chương 2 - Khi Bệnh Điên Bộc Lộ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Giang Ninh, cô đừng được đà lấn tới!” một tên bạn thân đứng bên cạnh không nhịn được mà chửi, “Hàn Chu là thân phận gì, còn cô là cái thá gì?”

“Tôi là kẻ điên mà.” tôi trả lời một cách đương nhiên, đồng thời cổ tay đột ngột ấn mạnh xuống.

Tô Mạn thét lên một tiếng thảm thiết, máu tươi theo xương quai xanh chảy vào bộ lễ phục đặt may đắt tiền của cô ta.

“Quỳ, hay không quỳ? Tôi đếm đến ba.”

“Ba.”

“Hai.”

Hai bàn tay Phó Hàn Chu siết chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, hận ý trong đáy mắt nếu có thể hóa thành thực thể thì tôi đã sớm bị lăng trì cả ngàn lần.

Nhưng anh ta không dám đánh cược.

Tôi quá mất kiểm soát, anh ta từ lâu đã biết tôi điên đến mức nào.

Người bình thường sẽ cân nhắc được mất, còn kẻ điên chỉ biết kéo tất cả cùng xuống địa ngục.

“Một.”

Ngay lúc tôi chuẩn bị thật sự ra tay, cho Tô Mạn chảy thêm chút máu để trợ hứng, Phó Hàn Chu khuỵu gối, “bịch” một tiếng quỳ xuống sàn.

“Xin lỗi.”

Anh ta nghiến răng thốt ra ba chữ đó, mỗi chữ đều nồng nặc mùi máu tanh, “là tôi không quản lý tốt Mạn Mạn, khiến cô bị kinh hãi.”

Phòng nghỉ im phăng phắc.

Tô Mạn quên cả khóc, đám bạn thân quên cả hô hấp.

Tôi nhìn Phó Hàn Chu đang quỳ trên đất, cơn lệ khí trong lòng cuối cùng cũng tan đi đôi chút.

“Còn chưa tới số hai mà đầu gối anh đã mềm như thằng ăn bám vậy.”

“Tôi cũng là người hiểu chuyện, tha cho hai kẻ số khổ các người.”

Tôi buông tay, đẩy Tô Mạn như ném rác vào lòng Phó Hàn Chu.

Tiện tay cắm con dao dính máu trở lại đĩa hoa quả trên bàn, tôi cầm quả táo còn vấy máu lên cắn một miếng.

Tôi thản nhiên nói: “Nhớ cho kỹ, Phó Hàn Chu.”

“Tôi là kẻ điên hợp pháp có giấy chứng nhận bệnh tâm thần.”

Tôi rút khăn giấy lau tay, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ chật vật kia.

“Sau này trước khi định khiến tôi không vui, tốt nhất hãy tự hỏi xem mạng của các người có đủ cứng hay không.”

Tiệc đính hôn vẫn diễn ra như bình thường.

Dù sao thì nhà họ Phó cũng không mất nổi mặt mũi này, còn nhà họ Giang thì không đền nổi khoản tiền vi phạm hợp đồng.

Chỉ là suốt buổi, Phó Hàn Chu mặt mày đen sì, ánh mắt nhìn tôi âm u như rắn độc.

Tô Mạn thay một bộ lễ phục cổ cao để che vết thương trên cổ, trốn trong góc dùng ánh mắt oán độc mà lăng trì tôi.

Lúc trao nhẫn, Phó Hàn Chu bóp chặt ngón tay tôi đến mức khớp xương kêu răng rắc.

Anh ta ghé sát tai tôi, giọng nói lạnh lẽo: “Giang Ninh, nhục nhã hôm nay cô cho tôi, tôi sẽ đòi lại gấp mười gấp trăm lần.”

“Nếu cô đã muốn bước vào cửa nhà họ Phó như vậy, chúng ta cứ từ từ chơi.”

Tôi đáp lại anh ta bằng một nụ cười ngọt ngào: “Được thôi, tôi thích nhất là chơi trò chơi.”

“Nhất là loại không chết không thôi.”

Ngay tối hôm đó, tôi dọn vào biệt thự riêng của Phó Hàn Chu.

Đó là mệnh lệnh của ông cụ nhà họ Phó, nói là để bồi dưỡng tình cảm, nhưng thực chất là để giám sát tôi, sợ tôi lại phát điên.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, Tô Mạn cũng ở đó.

Tôi kéo vali bước vào phòng khách, liền thấy Tô Mạn mặc áo sơ mi của Phó Hàn Chu, lộ ra đôi chân trắng nõn, đang cuộn mình trên sofa xem tivi.

Phó Hàn Chu ngồi bên cạnh cô ta, đang dịu dàng đút từng quả nho cho cô ăn.

Nghe thấy động tĩnh, Tô Mạn quay đầu lại, khiêu khích liếc tôi một cái rồi nói: “Ồ, chị dâu đến rồi à.”

“Xin lỗi nhé, Hàn Chu nói tôi bị hoảng sợ, mấy ngày nay không thể rời người được nên bảo tôi ở đây dưỡng thần, chị chắc sẽ không để ý chứ?”

Phó Hàn Chu thậm chí còn không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Phòng khách tầng hai là của cô, phòng ngủ chính là của Mạn Mạn.”

“Trong căn nhà này, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, đừng ép tôi phải đưa cô trở lại chỗ đó.”

Chỗ đó, dĩ nhiên là chỉ bệnh viện tâm thần.

Tôi đảo mắt quan sát một vòng căn biệt thự phong cách tối giản này, ánh nhìn cuối cùng dừng lại ở chiếc bình cổ tinh xảo đặt trên bàn trà.

“Để ý sao, sao tôi lại để ý được chứ.”

Tôi buông tay khỏi vali, sải bước đến trước bàn trà, chộp lấy chiếc bình rồi “choang” một tiếng đập mạnh xuống đất.

Mảnh vỡ văng tung tóe, có một mảnh rạch trúng bắp chân Tô Mạn.

“Á!” Tô Mạn hét lên một tiếng rồi bật dậy.

Phó Hàn Chu lập tức đứng phắt lên, gầm lên giận dữ: “Giang Ninh! Cô lại phát điên cái gì nữa vậy? Đây là đồ cổ thời Minh, trị giá ba mươi triệu!”

“Ba mươi triệu à?” tôi chớp mắt vô tội, chân giẫm lên mảnh sứ vỡ phát ra âm thanh rợn người, “xin lỗi nhé, tôi bị chứng ám ảnh cưỡng chế, thấy thứ gì chướng mắt là muốn đập.”

“Đã vậy, nếu cô Tô ở phòng ngủ chính thì tôi sẽ ở…”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)