Chương 1 - Khi Anh Trai Trở Về
Tôi đã thầm thích anh bạn thanh mai trúc mã suốt mười năm, cũng bị anh ấy ghét bỏ suốt mười năm.
Cuối cùng, có một ngày, tôi ăn sạch sẽ người ta từ trong ra ngoài, thậm chí còn để lại hai trăm tệ.
Anh ta bị chọc giận đến phát điên, chạy khắp nơi “truy nã” tôi.
Nhưng lại chẳng tìm thấy tôi ở đâu cả.
Tôi lẩn trốn anh ta suốt ba năm, cho đến khi bố tôi qua đời, tôi trở thành trẻ mồ côi.
Ba mẹ anh ta nói: “Sau này nhà bác cũng là nhà con, thằng bé ấy chính là anh trai con.”
Tôi nhìn gương mặt tức đến đỏ rần lên mỗi khi thấy tôi của anh bạn đó, bèn hớn hở gọi một tiếng:
“Chào anh trai!”
01
Tôi đã trốn Hạ Phong đúng ba năm trời.
Tại sao nhớ rõ vậy ư? Vì cái đêm tôi “làm thịt” cậu ta là đêm giao thừa năm nhất đại học.
Đêm đó tiếng pháo rền vang khắp nơi.
Còn hôm nay, cũng lại là giao thừa, nhưng đã là kỳ nghỉ đông năm tư.
Tôi kéo vali, định mua ít hoa quả rồi lên lầu.
Không ngờ lại chạm mặt Hạ Phong.
Cậu ta chẳng thay đổi là mấy, đội mũ hoodie, hai tay đút túi, khí chất thiếu niên lười biếng vẫn y nguyên như cũ.
— Nhìn chẳng ra là loại người khốn nạn.
Một tên khốn đẹp trai.
Ngay khoảnh khắc cậu ta bước vào tiệm, tôi lập tức quay đầu, kéo thấp mũ.
“Tiểu Phong, lại mua trái cây đấy à?”
Chị chủ tiệm còn khá trẻ, vừa thấy Hạ Phong là hai mắt sáng rỡ.
“Có bưởi mới về, ngon lắm đó, xách hai quả về cho ba mẹ cháu ăn thử nhé.”
Hạ Phong nói: “Cháu không ăn đồ chua.”
“Vậy cherry nhé, đảm bảo ngọt.”
“Càng ghét đồ ngọt.”
…Muốn đập cho một phát. Ăn thì ăn, không ăn thì cút.
Nhưng chị chủ vẫn nhiệt tình không giảm.
Lúc tính tiền còn cố nhét thêm mấy quả táo vào túi cậu ta.
Đây là đãi ngộ riêng mà Hạ Phong luôn có được.
Dựa vào gương mặt đẹp trai, đi đâu cậu ta cũng là tiểu bá vương.
Năm mười tuổi, Hạ Phong tay không ra phố, một vòng quay lại, túi áo đầy kẹo bánh.
Khi đó tôi ghen đến phát khóc.
Giờ hai mươi tuổi, người cho đồ ăn đã thay hết mấy lứa.
Nhưng tiểu bá vương vẫn là cậu ta.
Chị chủ hỏi: “Tiểu Phong, năm nay về nhà một mình à?”
“Ừ.”
“Nghe nói năm nay cháu tính đưa bạn gái về đúng không?”
Hạ Phong có bạn gái?
Tôi bất giác dựng tai lên.
02
Hạ Phong khẽ cười.
Cậu ta cười có chút giọng mũi, nghe nhồn nhột lỗ tai.
Đêm giao thừa ba năm trước, tôi từng được nghe rất gần.
Không chỉ tai ngứa, mà tim cũng bắt đầu ngứa.
“Tin vịt thôi.” Cậu ta đáp.
Chị chủ: “Tôi biết ngay mà, cháu kén chọn thế cơ mà. Cháu thích kiểu con gái nào? Tôi có em gái dễ thương lắm…”
“Tôi ghét kiểu dễ thương.”
Ừm, tôi gần như hình dung ra vẻ mặt cậu ta lúc đó.
Hôm sinh nhật mười sáu tuổi, tôi được tặng chiếc váy ren.
Mặc đến khoe với Hạ Phong.
Cậu ta đã dùng giọng điệu cực kỳ ghét bỏ để nói: “Văn Chi, tôi ghét kiểu con gái bánh bèo dễ thương.”
Chị chủ ngượng cười: “Tiểu Phong, cháu mau kiếm bạn gái đi cho ba mẹ yên tâm.”
“Yên tâm đi, có bạn gái rồi.”
Hạ Phong chậm rãi nói:
“Chỉ là vẫn chưa quyết được nên đưa ai về.”
Chị chủ: …
Câu nói vớ vẩn như vậy, mà phát ra từ miệng tên khốn này lại chẳng thấy sai chỗ nào.
Một lát sau, trong tiệm im lặng hẳn.
Tôi nghĩ chắc cậu ta đi rồi.
Tôi với tay lấy quả dưa cuối cùng.