Chương 2 - Khi Ánh Sáng Tìm Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nhóc con, về nhà nói với người mẹ dối trá của cháu.”

“Đôi mắt này là của một người hiến tặng cao quý để lại cho tôi, là thứ trong sạch nhất trên đời.”

“Còn mẹ cháu? Một kẻ vì tiền mà bỏ chồng bỏ con, đến cả xách giày cho người hiến mắt ấy cũng không xứng.”

“Muốn dùng mấy lời dối trá này để bám lấy tôi à? Để cô ta nằm mơ đi!”

Ánh sáng trong mắt Niệm Niệm dần lụi tắt.

Con bé ấm ức nói nhỏ: “Mẹ không phải người xấu… mẹ cũng không bỏ cháu… mẹ bảo sẽ luôn dõi theo cháu mà…”

Tôi muốn ôm lấy con bé, nhưng tay tôi lại xuyên qua thân hình nhỏ xíu ấy hết lần này đến lần khác.

Xin lỗi con, Niệm Niệm.

Mẹ đã để con phải chịu thiệt thòi rồi.

Giang Cảnh Nhiên đứng dậy, không đi về phía hội trường mà quay sang hỏi viện trưởng:

“Đứa bé tên là Tô Niệm này, là sao?”

Viện trưởng căng thẳng trả lời: “Là ba năm trước được đưa tới trại trẻ, người đưa tới nói mẹ con bé bị bệnh nặng, không thể chăm sóc cho nó…”

“Bệnh nặng?” Giang Cảnh Nhiên cười khẩy, “Chiêu khổ nhục kế này của cô ta cũng dùng được lâu đấy.”

Năm năm trước, lần đầu tôi tìm đến anh, lúc ấy tôi phát hiện mình bị bệnh nặng, con gái cũng sắp chào đời.

Nhưng tôi đã mù, không thể tự mình chăm sóc một đứa bé sơ sinh.

Chỉ có thể cầu xin anh sắp xếp người chăm con.

Kết quả, anh chỉ ném cho tôi một chiếc thẻ có hạn mức mười lăm nghìn, bảo tôi giữ lại để mua quan tài.

Tôi nói không đủ, mười lăm nghìn chỉ thuê được bảo mẫu một tháng.

Tôi không nhìn thấy gì, không ai giúp, con bé trở mình ra sao tôi cũng chẳng biết.

Cuối cùng, anh nâng hạn mức thẻ lên một trăm nghìn.

“Coi như tôi tích đức, tiện thể cho cô một đám tang.”

Tôi biết anh hận tôi, hận đến mức muốn tôi chết quách đi.

Nhưng không sao. Có tiền, tôi thuê được bảo mẫu tốt, vượt qua được khoảng thời gian khốn khó nhất.

Chỉ là bệnh tình của tôi ngày càng trầm trọng, cuối cùng vẫn không thể chứng kiến con gái lớn lên.

Bỗng Giang Cảnh Nhiên trầm mặc một lúc, rồi mở miệng:

“Đưa con bé về.”

Tôi hoảng hốt, lao tới ngăn anh lại.

Giang Cảnh Nhiên hận tôi đến thế, anh sẽ đối xử với Niệm Niệm thế nào?

Nhưng tôi chỉ là một linh hồn, chẳng làm được gì cả.

Viện trưởng lo lắng: “Giám đốc Giang, chuyện này…”

“Mẹ nó không phải muốn dùng nó để uy hiếp tôi sao?” Giang Cảnh Nhiên cười lạnh, “Vậy tôi

cho cô ta toại nguyện. Để xem Tô Thanh Hòa chịu được bao lâu mới lết xác đến gặp tôi.”

Không nói thêm lời nào, anh nắm lấy tay Niệm Niệm kéo đi.

Niệm Niệm vùng vẫy, khóc òa lên:

“Cháu không đi với chú đâu! Chú là người xấu!”

“Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con với!”

Tiếng khóc của con bé vọng khắp hành lang, từng đợt như dao đâm vào tim tôi.

Giang Cảnh Nhiên giả điếc, không buồn quay đầu lại, nhét con bé vào xe.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe rời đi, lòng như lửa đốt.

Giang Cảnh Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm gì?

2.

Giang Cảnh Nhiên đưa Niệm Niệm về biệt thự riêng của anh.

Nơi này từng là căn nhà cưới mà tôi và anh cùng nhau lên kế hoạch.

Giờ đây, mọi thứ trong căn nhà đều đã thay đổi — xa lạ, lạnh lẽo.

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước ra đón, thân mật khoác tay anh.

Là Mạnh Thanh Nguyệt — vị hôn thê chính thức mà Giang Cảnh Nhiên công khai với bên ngoài.

“Cảnh Nhiên, anh về rồi.”

Cô ta nhìn thấy Niệm Niệm đang đứng sau lưng anh, hơi sững lại: “Đứa bé này là ai vậy?”

“Nhặt được trên đường.” Giang Cảnh Nhiên thản nhiên đáp, rút tay ra khỏi tay cô ta.

Sắc mặt Mạnh Thanh Nguyệt hơi khó coi, nhưng rất nhanh liền lấy lại nụ cười.

Cô ta cúi người xuống, cố gắng mỉm cười thân thiện với Niệm Niệm.

“Bé con, con tên gì vậy?”

Niệm Niệm trốn sau lưng Giang Cảnh Nhiên, bám chặt lấy ống quần anh, không nói một lời.

Là bản năng huyết thống sao?

Dù Giang Cảnh Nhiên đã đối xử với con bé lạnh nhạt như vậy, nhưng nó vẫn vô thức dựa dẫm vào anh.

Nụ cười trên mặt Mạnh Thanh Nguyệt cứng lại, có chút xấu hổ.

Bảo mẫu cẩn thận bước đến: “Thưa ngài, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)