Chương 11 - Khi Ánh Sáng Tìm Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngốc ạ, em vẫn luôn dõi theo, làm sao không biết hai người có ổn hay không chứ.

12

Sinh nhật mười tám tuổi, Niệm Niệm thi đỗ vào học viện mỹ thuật mà con mong muốn nhất.

Nhìn con gái nay đã lớn, dịu dàng và xinh đẹp như tôi năm xưa, tôi không kìm được muốn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt con.

Một cơn gió thoảng qua dường như Niệm Niệm cảm nhận được điều gì đó, ngẩn người trong chốc lát.

Cảnh tượng ấy, như đưa tôi quay lại mùa hè năm đó — lần đầu tôi gặp Giang Cảnh Nhiên.

Tại bữa tiệc mừng, Niệm Niệm tuyên bố muốn ra nước ngoài du học.

Cả Giang Cảnh Nhiên và tôi đều ngẩn người.

Nhưng tôi nhanh chóng mỉm cười. Con đã lớn rồi, đến lúc phải tung cánh bay xa.

Con nói: “Bố ơi, con muốn đi đến những nơi mẹ chưa từng thấy. Bằng đôi mắt của con, cũng bằng cả đôi mắt của mẹ.”

Giang Cảnh Nhiên không thể từ chối, đích thân đưa con ra sân bay.

Nhìn bóng lưng con kéo vali bước qua cổng an ninh, mắt anh đỏ hoe, tôi cũng không cầm được nước mắt.

Khoảnh khắc ấy, giống hệt ngày tôi dứt khoát rời xa anh năm xưa.

“Bố ơi!” — Niệm Niệm bất ngờ quay lại, vẫy tay thật mạnh — “Con sẽ viết thư cho bố! Bố phải tự chăm sóc bản thân đấy!”

Nụ cười của con sáng ngời, rực rỡ và đầy sức sống.

Giang Cảnh Nhiên gật đầu, mỉm cười: “Ừ.”

Tôi cũng cười, vẫy tay theo con: “Ừ, mẹ cũng sẽ luôn ở bên con.”

Niệm Niệm rời đi, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tôi và Giang Cảnh Nhiên.

Anh trở lại cuộc sống cô đơn ngày xưa — chỉ có đi làm rồi về nhà.

Chỉ là… không còn ai chờ anh về, không còn ai làm nũng — ngoại trừ tôi, người vô hình mà anh không thể nhìn thấy.

Tôi ở bên anh bất kể ngày đêm.

Nhìn anh thường xuyên mơ thấy tôi. Trong mơ, chúng tôi vẫn là sinh viên đại học, tôi tựa vào ngực anh, nói rằng em muốn lấy anh.

Mỗi lần tỉnh dậy, gối anh đều ướt đẫm.

Tôi nằm cạnh anh, khẽ ôm lấy anh, thì thầm bên tai:

“Đừng khóc… em vẫn ở đây, vẫn luôn ở đây.”

Tôi ở bên anh cho đến tận năm anh tám mươi tuổi.

Niệm Niệm đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng quốc tế, có gia đình và con cái, vẫn thường xuyên quay về thăm chúng tôi.

Mỗi lần trở về, cả nhà lại cùng nhau ra ngồi dưới gốc long não phía sau vườn.

Niệm Niệm kể những chuyến đi vòng quanh thế giới: “Bố ơi, mẹ nhất định cũng sẽ thích những nơi này.”

Giang Cảnh Nhiên cười, gật đầu: “Ừ, mẹ con sẽ thích lắm.”

Tôi ngồi bên cạnh, mỉm cười đáp: “Em rất thích, em đã nhìn thấy hết rồi.”

Sức khỏe Giang Cảnh Nhiên ngày càng yếu.

Tôi biết, ngày “gặp lại” của chúng tôi sắp đến rồi.

Anh sắp xếp xong mọi việc, chuyển nhượng cổ phần cho Niệm Niệm, dùng phần tài sản còn lại thành lập một quỹ từ thiện mang tên tôi.

Làm xong tất cả, anh không còn gì vướng bận.

Một buổi chiều nắng đẹp, Niệm Niệm đẩy xe lăn đưa anh ra dưới gốc long não.

Anh tựa lưng vào bia mộ — như vô số lần trước đó.

Lúc này, tôi không còn là hồn ma mơ hồ nữa, hình dáng tôi dần hiện rõ trong mắt anh.

Tôi mặc lại chiếc váy trắng năm xưa, đứng dưới ánh nắng, dịu dàng nhìn anh.

Anh nắm tay Niệm Niệm, khẽ nói:

“Niệm Niệm, bố phải đi tìm mẹ rồi. Đừng buồn… chỉ là bố nhớ mẹ quá thôi.”

Niệm Niệm vừa khóc vừa gật đầu: “Bố… bố hãy nói với mẹ, con rất yêu mẹ.”“Ừ.”

Giang Cảnh Nhiên khép mắt lại thật chậm.

Ngay khoảnh khắc linh hồn rời khỏi thân xác, anh cuối cùng đã thực sự nhìn thấy tôi.

Không phải giấc mơ, không phải ảo giác.

Tôi đứng ngay trước mặt anh, mỉm cười… như ngày đầu tiên gặp gỡ.

Tôi đưa tay ra, lần đầu tiên, anh nghe thấy giọng tôi:

“Giang Cảnh Nhiên, em đến đón anh rồi.”

Anh nhìn tôi, đôi mắt già nua bỗng trở nên sáng ngời.

Anh mỉm cười, linh hồn nhẹ nhàng bước về phía tôi, nắm lấy tay tôi.“Ừ.”

Ánh sáng vàng lại một lần nữa xuất hiện, lần này… không còn là chia ly.

Thanh Hòa, lần này anh sẽ không đi nữa.

Và cũng sẽ không bao giờ để lạc mất em nữa.

Hoàn

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)