Chương 7 - Khi Âm Nhạc Gọi Tên
“Giang Dụ Bạch, chẳng lẽ anh không biết sao? Cả đời này thứ tôi ghét nhất chính là trà Long Tĩnh.”
Đồng tử anh co rút dữ dội, tay cầm hoa cứng đờ giữa không trung.
“Kiếp trước là vì anh thích, tôi mới miễn cưỡng uống. Nhưng kiếp này, tôi không thích nữa rồi.”
Sắc mặt Giang Dụ Bạch tái nhợt, cổ họng khẽ giật:
“Em…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điềm tĩnh:
“Đúng vậy, tôi cũng giống anh – đã trọng sinh rồi.”
12
Không khí như đông cứng lại.
Rất lâu sau, tiếng chim sẻ ngoài cửa sổ đập cánh bay đi, phá vỡ sự im lặng.
Cuối cùng, anh nghẹn ra một câu: “Là… từ cuộc thi năm năm trước sao?”
Tôi khẽ gật đầu.
Giọng anh khô khốc đến đáng sợ: “Vậy sao em không đến tìm anh?”
Tôi tự giễu: “Tìm để làm gì nữa? Khi anh chọn Hứa Thiên Thiên, buông tay em, thì mọi thứ đã rõ ràng rồi còn gì.”
Cảm xúc của anh đột nhiên kích động, anh vội vàng biện bạch: “Anh có nỗi khổ riêng! Ít nhất em cũng nên cho anh cơ hội được giải thích, chứ không thể kết tội anh như vậy!”
“Khi anh sống lại, Hứa Thiên Thiên đã đứng sờ sờ trước mặt anh. Anh không nỡ để cô ấy lặp lại bi kịch kiếp trước. Anh chỉ muốn cho cô ấy một cái kết khác. Vậy… như thế là sai sao?!”
Tôi chỉ cảm thấy nực cười.
“Cho nên anh chọn hy sinh tôi, đánh cắp bài hát của tôi, cướp lấy chiến thắng vốn thuộc về tôi, chỉ để thỏa mãn cái gọi là ‘chuộc lỗi’ của mình?”
Giang Dụ Bạch mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Tôi nhắm mắt lại.
Sau một khoảng lặng dài, tôi thở ra một hơi, cuối cùng hỏi ra câu đã chặn nơi lồng ngực bấy lâu:
“Giang Dụ Bạch, tôi hỏi anh, kiếp trước… anh thật lòng yêu tôi sao?”
Anh đột ngột ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng.
“Tất nhiên là yêu! Anh yêu em đến tận xương tủy.”
“Nhưng khi anh sống lại, anh không thể làm ngơ nhìn Thiên Thiên tái diễn bi kịch như trước. A Lê, anh có lỗi với em, nhưng tình cảm của anh dành cho em là thật — kiếp trước, kiếp này, và cả kiếp sau… người anh yêu luôn chỉ có em.”
Tôi nhìn anh chằm chằm, trong lòng lại hoàn toàn trống rỗng.
Một lúc sau, tôi bật cười khẽ: “Giang Dụ Bạch, anh đừng tự lừa mình nữa. Anh có vô vàn cách để giúp cô ta, nhưng cuối cùng lại chọn cách tổn thương tôi nhất.”
“Kiếp trước anh trẻ tuổi thành công, sự nghiệp rực rỡ, tình yêu viên mãn, mọi thứ quá suôn sẻ. Vậy nên khi có cơ hội làm lại, anh chán cái cuộc đời theo lối mòn đó, anh muốn thử một cuộc đời khác, đúng không?”
Bầu trời ngoài cửa sổ bất chợt tối sầm, mây đen kéo đến dày đặc.
Tôi bước đến bên cửa, nhìn giọt mưa đầu tiên rơi xuống mặt kính.
“Lúc mới sống lại, tôi không hiểu tại sao người từng yêu tôi trọn kiếp lại có thể thay đổi nhanh đến vậy. Nhưng giờ tôi hiểu rồi — anh có quyền chọn một cuộc đời mới.”
“Nhưng một khi đã hạ cờ đặt quân, thì không được hối hận. Anh không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia. Dựa vào đâu mà anh nghĩ tôi sẽ đứng chờ mãi ở chỗ cũ?”
Mưa men theo kính cửa sổ mà chảy xuống.
Giang Dụ Bạch bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất — giống hệt như lần anh cầu hôn tôi giữa hàng vạn khán giả năm xưa.
Anh cầu xin: “A Lê… cho anh một cơ hội nữa, tin anh lần cuối… được không?”
Tôi cúi đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy ai sẽ cho Kỷ Lê từng khóc đến kiệt sức ở hậu trường năm đó một cơ hội đây?”
Tiếng sấm vang rền, nước mắt của anh rốt cuộc cũng rơi xuống, nện xuống sàn như vỡ vụn.
Tôi nhấc túi lên, đi về phía cửa: “Nếu kiếp này anh sống thẳng thắn, kiên định, tôi ngược lại sẽ nể anh, chúc phúc cho anh.”
“Nhưng với cái cách này… tôi chỉ thấy ghê tởm.”
Vai anh sụp xuống, hoàn toàn mất hết sức lực.
Tôi mở cửa phòng làm việc, làn gió ẩm kéo theo những hạt mưa quất thẳng vào mặt, cánh hoa màu lam tím bị cuốn bay đầy đất.
Trời mỗi lúc một mưa to.
Tôi bước vào cơn mưa, không mang theo ô.
Cái lạnh lướt trên da mặt, chẳng biết đó là nước mưa… hay nước mắt.