Chương 7 - Khi AI Làm Mẹ
Vài ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
Là Lâm Tinh — em gái của Lâm Mạn.
Giọng cô ấy không còn vẻ kiêu ngạo hay nhẹ nhàng như trước, chỉ còn sự mệt mỏi và cầu khẩn.
“Chị Lý… chị em… sắp chịu không nổi rồi.”
“Chị ấy tự nhốt mình trong phòng, không gặp ai, cũng không ăn uống gì cả.”
“Dân mạng chửi mắng quá ác, công ty cũng chuẩn bị đuổi việc, còn anh Phong… anh rể em cũng đang làm thủ tục ly hôn.”
“Em biết lỗi là ở chị em. Chị ấy cố chấp, điên rồ, đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với chị.”
“Nhưng dù sao… chị ấy vẫn là chị em. Là mẹ của Tiểu Viễn.”
“Chị Lý, em xin chị… chị có thể… lên tiếng giúp chị ấy không?”
“Chị chỉ cần nói… tất cả chỉ là hiểu lầm, chị sẵn sàng tha thứ cho chị ấy…”
“Chỉ cần chị nói ra, dư luận có thể sẽ đổi chiều…”
Tôi lặng lẽ nghe cô ta nói xong, rồi hỏi một câu:
“Còn đứa bé thì sao?”
Lâm Tinh sững người vài giây, mới trả lời: “À… bé ở nhà bà nội, anh Phong đang chăm sóc. Khá ổn.”
“Khá ổn?” Tôi nhẹ nhàng lặp lại, rồi hỏi lại:
“Cô có biết, đằng sau ba chữ ‘khá ổn’ là gì không?”
“Là bao đêm cấp cứu của bác sĩ và y tá. Là cơ thể bé bị đâm chi chít kim tiêm, đau đớn không kể xiết.”
“Là tôi bất lực nhìn bé bị hành hạ, mà không thể làm gì.”
“Cô Lâm chị cô sắp suy sụp là vì danh tiếng, sự nghiệp, và hôn nhân.”
“Nhưng đứa bé kia… suýt nữa thì thực sự không sống nổi.”
“Nó chỉ muốn sống. Chỉ vậy thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng nức nở khẽ khàng, và một câu thì thầm: “Xin lỗi chị…”
Tôi cúp máy.
Tôi không phải quan tòa, cũng không có quyền định đoạt ai xứng đáng được tha thứ.
Tôi chỉ là một người chăm sóc.
Công việc của tôi là bảo vệ sự sống.
Lòng tốt của tôi, chỉ dành cho đứa bé nằm trên giường bệnh, và những người thật sự cần được giúp đỡ.
Còn Lâm Mạn — điều cô ta cần đối mặt không phải là sự tha thứ của tôi, mà là hậu quả của chính hành vi mà cô ta gây ra.
8.
Sự việc kết thúc theo cách mà tôi chưa từng nghĩ tới.
Tần Phong… đã không ly hôn với Lâm Mạn.
Sau khi đứa trẻ qua cơn nguy kịch, anh đưa ra một quyết định — từ bỏ công việc triệu đô mỗi năm, toàn tâm ở nhà chăm con.
Còn Lâm Mạn, sau cú ngã từ đỉnh cao danh vọng và một thời gian bắt buộc điều trị tâm lý, dường như cũng dần tỉnh khỏi giấc mộng tinh anh.
Cô không quay lại ngành tài chính.
Mà xin làm tình nguyện viên ở một tổ chức từ thiện dành cho trẻ em.
Tôi chỉ biết mọi chuyện sau đó khi Tần Phong gọi điện cho tôi.
Hôm đó, anh hẹn tôi gặp mặt tại một quán trà yên tĩnh.
Anh trông già đi nhiều, nhưng ánh mắt thì lại ấm áp và kiên định hơn trước.
Anh đẩy về phía tôi một phong bì dày cộp.
“Chị Lý, đây là chút tấm lòng của cả gia đình tôi, mong chị nhất định nhận lấy.”
Tôi mở ra xem — là một tấm séc với con số không hề nhỏ.
Tôi đẩy nó trở lại.
“Anh Tần, phần tôi xứng đáng nhận, tôi đã lấy rồi. Còn số tiền này, tôi không thể nhận thêm.”
Anh không ép, chỉ cười khổ.
“Tôi biết… có nhiều tiền đến đâu, cũng không thể bù đắp tổn thương chị đã phải chịu.”
“Hôm nay tôi đến đây, ngoài để xin lỗi và cảm ơn… còn có một chuyện hơi đường đột.”
Anh nói, anh muốn mời tôi làm “cố vấn nuôi dạy con” cho gia đình họ.
Không cần tôi trực tiếp chăm bé, chỉ cần khi họ gặp khó khăn, tôi có thể hướng dẫn chuyên môn.
“Tôi đã đọc rất nhiều sách dạy con, cũng tham khảo ý kiến chuyên gia.”
“Nhưng tôi nhận ra… chẳng có lý thuyết nào so được với cái cách chị bế con làm xoa bụng hôm đó — đầy tình yêu và sự chắc chắn.”
“Lâm Mạn… cô ấy cũng đang cố gắng học làm mẹ một cách đúng nghĩa.”