Chương 3 - Khẩu Súng Linh Hồn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đội trưởng Trần nghiêm giọng chất vấn đầy áp lực.

“Vân tay của tôi? Không thể nào! Chắc chắn là không thể! Đây là gài bẫy!”

Giang Nhạc bọn họ vì để hại tôi mà tính toán kỹ đến vậy sao?!

“Lục Dao, vì tội mang theo s úng đạn trái phép và cướp giật có vũ trang, hiện giờ em bị bắt!”

Đội trưởng Trần vừa nói dứt lời, hai cảnh sát đi cùng ông ta liền đứng dậy bước đến, bẻ tay tôi ra sau, còng tay lạnh ngắt khóa lại.

“Đội trưởng Trần, thầy cô và các lãnh đạo, xin hãy nghe tôi giải thích! Mọi người nhìn là biết, đây là một khẩu s úng cũ!”

“Khẩu s úng này không phải vũ khí trái phép, mà là được Quân ủy đặc cách cho phép mang theo. Chủ nhân của khẩu s úng là ông nội tôi – Lục Thạch Đầu, ông là công thần hạng đặc biệt! Khẩu s úng này từng tiêu diệt hàng chục tên Nhật, còn từng cứu mạng nguyên soái lập quốc!”

Thấy mình sắp bị cảnh sát dẫn đi, tôi vội vàng hét lên giải thích, mồ hôi vã ra như tắm, vô cùng kích động.

“Lục Dao, thôi đi, đừng diễn nữa. Cái loại gà rừng nhà quê như mày mà cũng có ông nội là công thần hạng đặc biệt sao?”

“Còn giết mấy chục thằng Nhật, cứu cả nguyên soái? Loại chuyện phét lác này mà mày cũng dám nói à?”

“Tôi thấy mày hết thuốc chữa rồi! Nếu đúng như lời mày nói, khẩu s úng đó lợi hại như vậy, thì việc mày dùng nó đe dọa giết người, cướp của sẽ càng bị xử phạt nặng hơn đấy!”

Giang Nhạc khinh khỉnh lườm tôi một cái đầy xem thường.

“Đội trưởng Trần, thầy cô và các lãnh đạo, tôi nói có thật hay không, mọi người chỉ cần gọi điện cho Tư lệnh Tư của Chiến khu miền Bắc là biết! Tư lệnh Tư hoàn toàn biết rõ lai lịch khẩu s úng này!”

“Tôi không có lý do gì để nói dối mấy người như vậy! Xin hãy tin tôi!”

Tôi gào lên đến khàn cả giọng, nhưng chẳng ai buồn quan tâm. Bọn họ đều cho rằng tôi chỉ là một kẻ lừa đảo giảo hoạt đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.

“Lục Dao, đừng vùng vẫy vô ích nữa. Đúng là trong nước ta có một số công thần được đặc cách mang s úng, nhưng chỉ là mang s úng – không được mang theo đạn!”

“Khẩu s úng của em có đạn, em hiểu không? Chính viên đạn đó đã đâm thủng lời nói dối của em! Dẫn đi!”

Đội trưởng Trần vung tay, hai cảnh sát liền thô bạo kéo cánh tay tôi, lôi tôi đi.

“Nghe tôi nói đã, viên đạn đó…”

“Im miệng! Ngoan ngoãn đi!”

Tôi còn chưa kịp nói xong, hai cảnh sát đã nhanh chóng lôi tôi ra khỏi phòng.

“Anh Trần ơi, em có thể xem khẩu s úng đó một chút không? Vừa rồi bị dọa sợ quá, em muốn chạm thử xem, để bớt sợ…”

Giang Nhạc lả lơi đi bên cạnh đội trưởng Trần, làm nũng nói.

“Cho, xem đi.”

Đội trưởng Trần chẳng chút do dự đưa khẩu s úng cho Giang Nhạc.

“Ai da, em vụng về quá, trượt tay mất rồi.”

Giang Nhạc cầm khẩu s úng, đi đến chỗ cầu thang, cố ý buông tay ra. Khẩu s úng rơi xuống dưới.

Cạch… cạch…

Khẩu s úng lăn xuống cầu thang, rơi đến tận mấy tầng dưới.

Bảo vật ông nội tôi gìn giữ cả đời, bảo vật mà Bảo tàng Quân sự định đưa vào khu trưng bày danh dự liệt sĩ – “quân hồn”, bị Giang Nhạc cố tình làm rơi, vỡ thành từng mảnh.

“Giang Nhạc! Cô gây họa lớn rồi đấy!”

Thấy cảnh đó, tim tôi như vỡ nát. Tôi quay lại, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Nhạc, rồi khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo.

Nhưng Giang Nhạc vẫn vênh váo ngạo nghễ, rút điện thoại ra, chụp lại cảnh tôi bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát trong bộ dạng vô cùng nhếch nhác, rồi đăng lên mạng.

Hashtag #Sinh viên năm nhất Đại học Quốc phòng mang s úng trái phép và cướp có vũ trang bạn học# nhanh chóng leo thẳng lên hot search.

Mấy đứa bạn thân của Giang Nhạc còn cố tình la hét ầm ĩ, gọi tất cả các sinh viên đang huấn luyện quân sự đến xem náo nhiệt.

Chúng nó bịa đặt đầy màu sắc, tô vẽ thêm tội danh cho tôi, khiến những sinh viên không biết đầu đuôi gì bắt đầu la ó, lên án tôi.

Tôi im lặng rơi lệ, cảm giác như lưng mình sắp bị thiên hạ đâm thủng vì sự nhục nhã.

Ông ơi, con xin lỗi, con đúng là đồ ngốc! Là một đứa vô dụng! Con đã không thể bảo vệ được “quân hồn”!

Càng nghĩ tôi càng tuyệt vọng, ngồi trong xe cảnh sát bật khóc nức nở.

“Giờ mới biết sợ à? Giờ mới khóc à? Cái vẻ cứng đầu vừa rồi đâu rồi?”

“Vừa nãy lãnh đạo trường đã nhiều lần ra hiệu cho cô tự thú, cô có biết tự thú có thể giảm nhẹ tội không? Nhưng cô đấy, đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)