Chương 5 - Khanh Khanh

13.
Lục Xuyên gần đây càng ngày càng bận rộn, ta lơ lửng ở trước mặt chàng, mơ hồ nhìn thấy thông tin gì đó về Phủ Thủ tướng.

Đêm đó, Liễu Sương Sương khoác lên người bộ đồ ngủ mỏng manh, mang đồ ăn nhẹ đến thư phòng.

"Phu quân, sao dạo này chàng bận quá vậy? Dù bận đến đâu thì chàng cũng phải nhớ ăn chút gì đó nhé. Thiếp đã làm chút đồ ăn nhẹ rồi, chàng mau ăn thử đi."

Lục Xuyên tùy ý cầm lên một khối, nghĩ tới điều gì đó, lại đặt xuống.

Liễu Sương Sương cau mày nói: “Phu quân không thích đồ ăn vặt thiếp làm sao.”

“Không đâu, chỉ là ta không có cảm giác thèm ăn thôi.”

Liễu Sương Sương không chịu nhượng bộ: “Là bởi vì đồ ăn vặt thiếp làm không ngon bằng Trình Khanh Khanh kia sao? Chàng yêu thiếp hay là cô ta vậy? Chàng kiên quyết đặt cô ta vào mộ phần Lục gia, vì điều này mà thiếp ít nhiều cũng bị phu nhân nhà quan viên chê cười đấy.”

Lục Xuyên ngẩng đầu, liếc nhìn nàng, cười nhạt: “Ta chỉ yêu bản thân mình thôi.”

Liễu Sương Sương sửng sốt. Nàng không ngờ phu quân mình sẽ trả lời như thế.

"Phu nhân, nàng trở về nghỉ ngơi trước đi, ta còn công vụ cần phải xử lý." Lục Xuyên lạnh lùng dị thường.

Liễu Sương Sương có chút hoảng sợ. Nàng chưa từng nhìn thấy một Lục Xuyên lạnh lùng như vậy.

"Phu quân, gần đây cùng cha thảo luận chuyện quan trọng có mệt mỏi không? Tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, Sương nhi sẽ ở lại với chàng."

Liễu Sương Sương đỏ mặt muốn cởi quần áo, đèn vừa tắt, một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, từ phía sau gõ nhẹ vào huyệt đạo, nàng liền ngủ thiếp đi.

Ngoài ra còn cho nàng uống thuốc gây ảo giác, khiến nàng quên rằng có người vừa đánh ngất mình, chỉ nghĩ tự mình ngủ quên mất thôi.

"Tướng quân, ta đã tìm được hết những gì ngài yêu cầu ta kiểm tra, tất cả bằng chứng đều ở đây."

"Được rồi, mọi việc còn lại cứ phó mặc cho số phận đi."

Lục Xuyên nhíu mày, Tiểu Mễ đi vào, chạy thẳng đến chỗ ta. Lục Xuyên cũng nhìn sang, ánh mắt chúng ta chạm nhau.

Lục Xuyên chậm rãi đi tới, vừa lúc ta tưởng chàng nhìn thấy ta thì chàng chỉ ngồi xổm xuống bế Tiểu Mễ lên.

“…………”

14.
Dạo gần đây, ta cứ trôi lững lờ trong Lục phủ, nhìn xem tỳ nữ này và thị vệ kia lén lén lút lút làm gì, hay là đại thần nào đó đã gửi mấy thê thiếp tới để lấy lòng Lục Xuyên khiến cho Liễu Sương Sương tức giận muốn chec, ngày ngày suy nghĩ biện pháp tống cổ những kẻ kia đi, ngày qua ngày trôi đi thật vô vị.

Đột nhiên ngày hôm đó, những người hầu trong cung đều hoảng sợ nói chuyện vói nhau, lão hoàng đế trong cung bị ám sát, bị một kẻ cải trang thành con hát đâ* chec khi đang xem kịch. Lúc này, quân phản loạn xuất hiện khắp nơi, kẻ cầm đầu không ai khác chính là Lục Xuyên cùng Liễu thừa tướng...

Trong phủ đều là người của Lục Xuyên, tạm thời không có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ đều biết nếu Lục Xuyên thất bại sẽ xảy ra chuyện gì, mọi người nhất thời hoảng sợ không thôi.

Ta trôi dạt đến lối vào cung điện. Âm thanh phía bên ngoài thật ầm ĩ, quân phản loạn đã tràn đến cổng chính.

Liễu thừa tướng dẫn đầu phản quân, hô to phía bên ngoài cổng, sai khiến binh lính đốt lửa dưới chân bốn bức tường thành, cả cung điện bỗng bốc cháy rực.

Bên trong đành phải mở cửa cung, quân phản loạn theo đó xông vào trong, khắp nơi vang lên tiếng đánh đập, giec chóc.

Phản quân và Cấm quân đang ở thế giằng co. Ngay lúc Liễu thừa tướng đang lo lắng thì Lục Xuyên cùng cánh quân của mình chạy tới.

"Lục Xuyên, tiểu tử ngươi tới đúng lúc lắm, còn không mau giec vào đi, chờ ta trở thành hoàng đế, ngươi sẽ chỉ dưới một người mà trên vạn người."

Liễu thừa tướng còn chưa kịp nói xong đã phát hiện Lục Xuyên đang trợ giúp Cấm quân.

"Lục Xuyên! Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Tên nhãi này ngươi muốn phản bội ta sao?"

Phản quân ngày càng nhiều, Lục Xuyên khó mà đối phó hết được. Lục Xuyên liếc nhìn Thanh Ảnh, Thanh Ảnh đang vì chàng mà mở một đường má*.

Lục Xuyên nhặt lấy Nguyệt Hoa Kiếm, nhảy xuống ngựa, chĩa thẳng về phía Liễu Lâm. Liễu Lâm đã có tuổi không kịp né tránh, lại bị Lục Xuyên đâm vào chỗ trọng yếu, buộc hắn ngã xuống ngựa.

Phản quân xung quanh Liễu thừa tướng lợi dụng sự không phòng bị của Lục Xuyên mà đâ* vào ngực chàng.

Lục Xuyên ôm lấy trái tim đang rỉ má* của mình, hơi nghiêng người sang bên phải một chút đẩy lùi bọn chúng, rồi cố gắng tận dụng chút sức lực cuối cùng đâ* thanh kiếm vào ngực của Liễu thừa tướng.

Liễu thừa tướng sắp chec, nôn ra máu: "Tại sao vậy, Lục Xuyên, ngươi..."

Lục Xuyên lau máu ở khóe miệng, mỉa mai nói: “Liễu Thừa tướng ngươi đã tham ô nhận hối lộ trong nhiều năm, đã gửi tất cả của cải mà mình vơ vét được về quê hương, lén lút xây dựng quân đội. Khi đang trên đường vận chuyển, bị gia đình ta bắt được, ngươi liền ra lệnh cho đám hải tặc đó giết chết cả gia đình ta và Trình gia vô tội, ta muốn bắt ngươi nợ má* phải trả bằng má*."

Ta nghe thấy thế vội che miệng ngạc nhiên. Hóa ra kẻ đứng đằng sau vụ thảm sá* năm đó thực ra là Liễu thừa tướng.

Quân phản loạn lần lượt bị đẩy lùi rồi bị đánh tan hoàn toàn. Lục Xuyên rốt cục kiệt sức mà ngã xuống.

Thì ra tất cả những điều này đều là một cái bẫy do lão hoàng đế và Lục Xuyên giăng ra nhằm mục đích loại bỏ hoàn toàn lão già Liễu Lâm này.

Lục Xuyên đang hấp hối, hơi thở như có như không. Vị hoàng đế già đã mời tất cả ngự y trong cung đến chữa trị cho chàng.

Thế nhưng họ đều bất lực. Lục Xuyên cũng hoàn toàn không để ý đến cái chec sắp xảy ra của mình, nói với lão hoàng đế: “Người mà thần mắc nợ nhiều nhất trong đời chính là Khanh Khanh. Khi còn nhỏ, chính nàng đã có lòng cứu hai mẹ con chúng thần, nhưng gia đình nàng lại bị bọn hải tặc giec chec."

“Ba năm thần ở trong quân ngũ, nàng đã phải chịu đựng rất nhiều. Nàng từng là một nữ tử nhà giàu, làm sao có thể chịu đựng được những điều đó? Thế mà nàng phải đợi thần những ba năm.”

"Nàng mang thai một đứa nhỏ, lại đánh mất nó, nàng đã vô cùng đau lòng. Chắc chắn nàng rất yêu đứa bé, nhưng lúc đó thần lại bất lực, chỉ có thể bảo vệ Liễu Sương Sương."

"Liễu Sương Sương nhiều lần ức hiếp nàng, không phải là thần không biết, ván cờ này là do thần bày ra, lẽ ra có thể cùng nàng giải thích rõ ràng, nhưng thần vẫn luôn cảnh giác, nghi hoặc, thần không thể nói cho ai biết chuyện này, thần nghĩ cho dù nàng ấy không nói ra miệng, chỉ sợ một ngày nào đó tai vách mạch rừng, nếu không cẩn thận sẽ mất hết tất cả.”

Lục Xuyên nói đến đây, không kìm được mà phun ra một ngụm má* lớn: “Bệ hạ, thần còn có một việc cuối cùng muốn thỉnh cầu người, xin hãy phái người tới chăm sóc mẫu thân của thần lúc tuổi già, chôn cất thần và Khanh Khanh cùng nhau, tuy rằng thần không biết nàng có nguyện ý tha thứ cho thần hay không, thần vẫn bằng lòng dùng ba đời ba kiếp để trả món nợ thần còn nợ nàng."

Trong khoảnh khắc hoàng đế gật đầu, Lục Xuyên yên tâm nhắm mắt, linh hồn của ta cũng tiêu tan.

15.
Ta lúc này đang đứng bên cầu Nại Hà, Mạnh Bà luôn miệng thúc giục ta: “Cô gái, nhanh uống bát canh này đi, đừng trì hoãn công việc của bà già này thêm nữa.”

"Bà bà, xin hãy đợi thêm một chút nữa. Xin hãy cho con đợi thêm một chút nữa."

Dưới sự thúc giục không ngừng của Mạnh Bà, ngay lúc ta đang định uống canh ấy thì nghe thấy giọng nói của Lục Xuyên.

Chàng ngăn bát canh Mạnh Bà, quay sang ta và nói: "Khanh Khanh, ta đến muộn."

Ta mỉm cười nhìn chàng: “Không muộn, ta đều biết cả rồi, hi vọng kiếp sau hai ta sẽ có một khởi đầu mới”.

Ta cùng chàng uống canh Mạnh Bà, quang cảnh sáng tối biến mất khỏi tâm trí ta.

Đời đời kiếp kiếp, bên cầu Nại Hà, ta chỉ muốn khắc tên nàng vào lòng bàn tay mình, luân hồi chuyển thế, suốt đời đều không quên.

TOÀN VĂN HOÀN.