Chương 1 - Khanh Khanh
1.
Ta chec rồi, ta nhìn thấy linh hồn mình từ từ rời khỏi cơ thể. Thân thể ta vẫn nằm lặng lẽ trên giường, ngoại trừ vệt má* nơi khóe miệng, nhìn qua ta chỉ trông như đang yên giấc mà thôi.
Cánh cửa phòng chứa củi bị gõ liên tục, tên đầy tớ đứng trước cửa không kiên nhẫn mà chửi ầm lên.
Thế nhưng lúc này ta đâu thể đáp lời được nữa, lặng nhìn bầu không khí vui mừng như lễ hội ở trong phủ, ta đối với nơi này mới khác lạ làm sao.
Vốn dĩ ta không nên quấy rầy Lục Xuyên, chỉ là trước khi chec lại nhớ đến những tháng ngày chúng ta ở bên nhau, nghĩ muốn cẩn thận từ biệt chàng.
Chàng vẫn chưa biết ta sắp chec. Dù ta hết lần này đến lần khác thỉnh cầu tên đầy tớ mời chàng đến đây, nhưng hắn cũng cứ năm lần bảy lượt mất kiên nhẫn mà từ chối ta.
Lần đầu tiên ta không nghe lời hắn, chạy ra khỏi phòng chứa củi, kết quả phát hiện không khí trong phủ tưng bừng náo nhiệt, mới biết hóa ra Lục Xuyên sắp cưới một mỹ nhân vào cửa.
Ta núp ở cuối hành lang, lén nhìn ra ngoài, Lục Xuyên nở nụ cười rạng rỡ nắm tay tân nương, đi ngang qua đoạn đường đá, Lục Xuyên lập tức bế nàng ấy lên, bước vào tân phòng.
Ta quay người chạy về phòng chứa củi, không muốn nhìn thấy Lục Xuyên cùng người khác khoe ân ái.
Quay về viện tử, ta ngã xuống đất rồi không thể gượng dậy được. Ta co rúm người lại, không khỏi ôm lấy trái tim mình, rồi đột ngột phun ra một búng má* trên nền đất.
Ta lau khóe miệng, một vệt má* dài dính lên tay. Rốt cuộc vẫn là không thể gặp chàng lần cuối.
Cúng đúng thôi, bây giờ trong vòng tay chàng đã có người mới, làm sao còn có thể nhớ tới ta, tình yêu thời non trẻ cuối cùng cũng đã là chuyện quá khứ.
Ta nằm lên giường, nhắm mắt lại, thật nhiều hình ảnh lũ lượt hiện lên trong đầu.
2.
Hồi đó nhà ta và nhà Lục Xuyên vốn đã có giao tình nhiều năm, chàng thường xuyên chạy sang chơi, lần nào cũng mang cho ta rất nhiều đồ ăn, đồ chơi lạ mắt.
Chúng ta vui vẻ chơi quanh sân viện, tổ phụ ta còn từ bên ngoài mua về một con diều giấy hình chim ưng, ta thích nó lắm.
Hôm ấy gió lớn, ta và Lục Xuyên đang thả diều thì bỗng nhiên dây diều bị đứt, mắc vào trên ngọn cây cao gần đó.
Ta buồn bã khóc lóc, bên cạnh lại không có người hầu nào, Lục Xuyên luôn miệng an ủi ta, vừa nói vừa tự gắng sức trèo lên cây.
"Lục ca, như thế quá nguy hiểm, huynh nhanh xuống đi, ta không muốn nó nữa."
"Không sao đâu Khanh Khanh muội muội, muội cứ đứng dưới đó chờ ta."
Lục Xuyên chật vật trèo lên cây lớn, ta đứng dưới gốc cây lo lắng nhìn chàng chằm chằm. Hai tay Lục Xuyên bám chắc cành cây rậm rạp, hai chân quấn quanh thân cây, dùng chân đẩy mạnh, nhanh chóng vươn tay tới chỗ con diều.
"Khanh Khanh muội, đỡ lấy này."
Ta bắt được con diều, Lục Xuyên nhìn ta cười vui vẻ, vừa định tụt xuống thì không may bị trượt chân ngã. Ta hoảng hốt chạy tới ôm lấy người ta, nước mắt tuôn như mưa.
"Lục ca, huynh không sao chứ? Đều là lỗi của ta, lẽ ra ta không nên đi thả diều."
Lục Xuyên thay ta lau nước mắt: “Khanh Khanh muội muội, ta là đàn ông, chút vết thương cỏn con này có là gì, muội đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Ta cất giữ con diều trong phòng rất cẩn thận, nhưng ngày hôm đó không biết bằng cách nào Trình Linh Nhi lại lấy được nó từ trong phòng ta.
Ta chạy ra khỏi phòng đòi Trình Linh Nhi trả lại con diều, Trình Linh Nhi nhướn mày khiêu khích, xé con diều của ta thành từng mảnh ngay trước mặt ta. Ta vừa khóc vừa cầm mấy mảnh diều giấy chạy đi tìm tổ phụ.
Tổ phụ phạt Trình Linh Nhi quỳ ở từ đường, còn ta trở về phòng ngồi phịch xuống đất, ấm ức ôm lấy hai đầu gối, mân mê từng mảnh diều.
Một lát sau cha ta chạy tới, ta chưa kịp nói gì đã yêu cầu ta quỳ xuống, đầu tiên là mắng mỏ ta thậm tệ, sau đó lại buộc tội ta bắt nạt Trình Linh Nhi.
“Con nói xem, thân là tỷ tỷ, tại sao lại không nhường nhịn em mình một chút? Chỉ là một con diều giấy thôi, lại còn đi cáo trạng với tổ phụ, từ đường lạnh lẽo như thế, muội muội con sinh bệnh rồi thì phải làm sao? Ta thật sự thất vọng về con.”
Trình Linh Nhi đi tới, giả vờ giả vịt nói:
"Cha, đừng trách tỷ tỷ, đều là lỗi của con. Con chỉ ghen tị với tỷ ấy được tổ phụ yêu thương nên trong phút chốc mới hành động bốc đồng."
Cha ta nghe thế liền thúc giục Trình Linh Nhi về phòng nghỉ ngơi, đồng thời chỉ trích ta gay gắt, trước khi rời đi Trình Linh Nhi còn liếc nhìn ta một cái đầy khiêu khích.
Mũi ta đau nhức, vô thức cắn chặt môi dưới.
Ngày hôm sau, Lục Xuyên tới tìm ta, thấy ta không vui liền hỏi ta có chuyện gì.
"Lục ca, sau này huynh cũng sẽ lấy vợ lẽ, sẽ thiên vị con của vợ lẽ sao?"
Lục Xuyên xoa đầu ta đáp lời: “Khanh Khanh muội muội, muội yên tâm, sau này ta chỉ toàn tâm toàn ý đối tốt với duy nhất một người, sẽ không làm như thế.”
Ta đã luôn ghi nhớ câu nói này. Ta của lúc đó vô cùng coi trọng câu nói ấy, coi trọng đến hơn mười năm.
3.
Cha mẹ của Lục Xuyên khi buôn bán trên biển vô tình va chạm với đám hải tặc địa phương, bị chúng tìm tới trả th*, toàn gia bị diệc chỉ trong một đêm. Mẹ Lục Xuyên phải cố gắng hết sức mới có thể lén mang theo Lục Xuyên chạy trốn từ cửa sau.
Nửa đêm, có tiếng gõ cửa, ta ra mở cửa thì thấy Lục Xuyên và mẹ quần áo nhăn nhúm rách rưới, búi tóc xõa tung lộn xộn phía sau lưng.
Ta nhìn khuôn mặt chàng tái nhợt hốc hác.
“Lục ca, Lục bá mẫu mau vào đây đi.” Ta cẩn thận nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai rồi đóng cửa.
"Lục ca, Lục bá mẫu, hai người không sao chứ? Lục phủ sao lại..."
Mẹ Lục giơ tay lau nước mắt, đưa tay nắm lấy tay ta: "Khanh Khanh, lần này con nhất định phải cứu chúng ta, bọn hải tặc muốn giec hai mẹ con chúng ta."
Khi ta hỏi nguyên nhân, mẹ Lục nói không rõ ràng lắm, chỉ biết ban ngày bà có cãi vã với bọn chúng. Ai mà nghĩ tới đến ban đêm sẽ bị chúng quay lại trả th*.
Lục Xuyên ngồi bên cạnh không nói lời nào.
Cuối cùng, ta mủi lòng, ngẫm nghĩ giúp họ tránh được đoạn thời gian này là sẽ ổn. Vì lẽ đó, ta để hai mẫu tử Lục Xuyên trốn ở trong viện của ta.
Ta nghe cha ta kể rằng cả nhà Lục gia bị tra t*n rồi giec hai. Bọn hải tặc không tìm thấy con trai cả nhà họ Lục nên chúng đang điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
"Cha, đám hải tặc này hung hãn như vậy, quan trên không quản sao?"
"Nếu không có quan viên đứng sau chúng, bọn chúng sao dám kiêu ngạo như vậy? Nhà chúng ta chỉ là thương nhân, haizz, không thể giúp đỡ Lục gia, nếu không lại rước họa vào thân mất."
Ta vốn định nói ra chuyện của Lục Xuyên, nhưng nghe được lời này lại kiếm cớ quay về viện mình.
Ta thấp thỏm không yên mấy ngày, cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ cứ thế mà qua đi.
Đêm hôm đó, đêm tối bao trùm Trình gia, một đám đạo tặc tụ tập trước cửa.
Tên cầm đầu ra lệnh: “Hừ, còn muốn lo chuyện bao đồng, vậy thì để các ngươi chec cùng nhau đi.”
"Phóng h*ả đố* sạch nơi này cho ta."
Ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt bao trùm Trình phủ, ngọn lửa cháy đến tận trời cao, trông giống như hàng chục con rắn đang quằn quại.
Lúc này, ngoại trừ tiếng lửa cháy, tiếng kêu cứu, tiếng la hét thất thanh, tất cả những âm thanh ồn ào đều bị bóp méo trong ngọn lửa, hóa thành những tiếng kêu vang vọng chói tai, là âm thanh báo hiệu cái chec.
Ta giật mình tỉnh giấc, vừa hoảng hốt chạy ra sân thì phát hiện trong nhà đầy lửa cháy và khói đen mù mịt. Lục Xuyên và mẹ Lục cũng đang chạy ra ngoài. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, họ vội vã hướng ra ngoài mà chạy.
Ngọn lửa bắn lên trời, mẹ Lục bị Lục Xuyên đẩy ra ngoài, ngay sau đó một chùm tia lửa rơi xuống chặn phía trước hai người chúng ta.
Lục Xuyên kéo ta tránh ra, càng ngày càng có nhiều chùm tia lửa rơi xuống, chắn mất cửa.
Gió đêm nổi lên, ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn, Lục Xuyên dẫn ta đi khắp nơi tìm kiếm lối thoát. Đột nhiên, một tia lửa bùng lên đột ngột suýt đánh vào người Lục Xuyên.
Ta dùng tất cả sức lực chặn nó lại giúp chàng.
Những quả cầu lửa bắn vào người ta, tóc ta ngay lập tức cháy sém, sau đó lông mày rồi đến khuôn mặt ta cảm thấy đau nhói. Ta ngất lịm đi.
Ta chec rồi, ta nhìn thấy linh hồn mình từ từ rời khỏi cơ thể. Thân thể ta vẫn nằm lặng lẽ trên giường, ngoại trừ vệt má* nơi khóe miệng, nhìn qua ta chỉ trông như đang yên giấc mà thôi.
Cánh cửa phòng chứa củi bị gõ liên tục, tên đầy tớ đứng trước cửa không kiên nhẫn mà chửi ầm lên.
Thế nhưng lúc này ta đâu thể đáp lời được nữa, lặng nhìn bầu không khí vui mừng như lễ hội ở trong phủ, ta đối với nơi này mới khác lạ làm sao.
Vốn dĩ ta không nên quấy rầy Lục Xuyên, chỉ là trước khi chec lại nhớ đến những tháng ngày chúng ta ở bên nhau, nghĩ muốn cẩn thận từ biệt chàng.
Chàng vẫn chưa biết ta sắp chec. Dù ta hết lần này đến lần khác thỉnh cầu tên đầy tớ mời chàng đến đây, nhưng hắn cũng cứ năm lần bảy lượt mất kiên nhẫn mà từ chối ta.
Lần đầu tiên ta không nghe lời hắn, chạy ra khỏi phòng chứa củi, kết quả phát hiện không khí trong phủ tưng bừng náo nhiệt, mới biết hóa ra Lục Xuyên sắp cưới một mỹ nhân vào cửa.
Ta núp ở cuối hành lang, lén nhìn ra ngoài, Lục Xuyên nở nụ cười rạng rỡ nắm tay tân nương, đi ngang qua đoạn đường đá, Lục Xuyên lập tức bế nàng ấy lên, bước vào tân phòng.
Ta quay người chạy về phòng chứa củi, không muốn nhìn thấy Lục Xuyên cùng người khác khoe ân ái.
Quay về viện tử, ta ngã xuống đất rồi không thể gượng dậy được. Ta co rúm người lại, không khỏi ôm lấy trái tim mình, rồi đột ngột phun ra một búng má* trên nền đất.
Ta lau khóe miệng, một vệt má* dài dính lên tay. Rốt cuộc vẫn là không thể gặp chàng lần cuối.
Cúng đúng thôi, bây giờ trong vòng tay chàng đã có người mới, làm sao còn có thể nhớ tới ta, tình yêu thời non trẻ cuối cùng cũng đã là chuyện quá khứ.
Ta nằm lên giường, nhắm mắt lại, thật nhiều hình ảnh lũ lượt hiện lên trong đầu.
2.
Hồi đó nhà ta và nhà Lục Xuyên vốn đã có giao tình nhiều năm, chàng thường xuyên chạy sang chơi, lần nào cũng mang cho ta rất nhiều đồ ăn, đồ chơi lạ mắt.
Chúng ta vui vẻ chơi quanh sân viện, tổ phụ ta còn từ bên ngoài mua về một con diều giấy hình chim ưng, ta thích nó lắm.
Hôm ấy gió lớn, ta và Lục Xuyên đang thả diều thì bỗng nhiên dây diều bị đứt, mắc vào trên ngọn cây cao gần đó.
Ta buồn bã khóc lóc, bên cạnh lại không có người hầu nào, Lục Xuyên luôn miệng an ủi ta, vừa nói vừa tự gắng sức trèo lên cây.
"Lục ca, như thế quá nguy hiểm, huynh nhanh xuống đi, ta không muốn nó nữa."
"Không sao đâu Khanh Khanh muội muội, muội cứ đứng dưới đó chờ ta."
Lục Xuyên chật vật trèo lên cây lớn, ta đứng dưới gốc cây lo lắng nhìn chàng chằm chằm. Hai tay Lục Xuyên bám chắc cành cây rậm rạp, hai chân quấn quanh thân cây, dùng chân đẩy mạnh, nhanh chóng vươn tay tới chỗ con diều.
"Khanh Khanh muội, đỡ lấy này."
Ta bắt được con diều, Lục Xuyên nhìn ta cười vui vẻ, vừa định tụt xuống thì không may bị trượt chân ngã. Ta hoảng hốt chạy tới ôm lấy người ta, nước mắt tuôn như mưa.
"Lục ca, huynh không sao chứ? Đều là lỗi của ta, lẽ ra ta không nên đi thả diều."
Lục Xuyên thay ta lau nước mắt: “Khanh Khanh muội muội, ta là đàn ông, chút vết thương cỏn con này có là gì, muội đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Ta cất giữ con diều trong phòng rất cẩn thận, nhưng ngày hôm đó không biết bằng cách nào Trình Linh Nhi lại lấy được nó từ trong phòng ta.
Ta chạy ra khỏi phòng đòi Trình Linh Nhi trả lại con diều, Trình Linh Nhi nhướn mày khiêu khích, xé con diều của ta thành từng mảnh ngay trước mặt ta. Ta vừa khóc vừa cầm mấy mảnh diều giấy chạy đi tìm tổ phụ.
Tổ phụ phạt Trình Linh Nhi quỳ ở từ đường, còn ta trở về phòng ngồi phịch xuống đất, ấm ức ôm lấy hai đầu gối, mân mê từng mảnh diều.
Một lát sau cha ta chạy tới, ta chưa kịp nói gì đã yêu cầu ta quỳ xuống, đầu tiên là mắng mỏ ta thậm tệ, sau đó lại buộc tội ta bắt nạt Trình Linh Nhi.
“Con nói xem, thân là tỷ tỷ, tại sao lại không nhường nhịn em mình một chút? Chỉ là một con diều giấy thôi, lại còn đi cáo trạng với tổ phụ, từ đường lạnh lẽo như thế, muội muội con sinh bệnh rồi thì phải làm sao? Ta thật sự thất vọng về con.”
Trình Linh Nhi đi tới, giả vờ giả vịt nói:
"Cha, đừng trách tỷ tỷ, đều là lỗi của con. Con chỉ ghen tị với tỷ ấy được tổ phụ yêu thương nên trong phút chốc mới hành động bốc đồng."
Cha ta nghe thế liền thúc giục Trình Linh Nhi về phòng nghỉ ngơi, đồng thời chỉ trích ta gay gắt, trước khi rời đi Trình Linh Nhi còn liếc nhìn ta một cái đầy khiêu khích.
Mũi ta đau nhức, vô thức cắn chặt môi dưới.
Ngày hôm sau, Lục Xuyên tới tìm ta, thấy ta không vui liền hỏi ta có chuyện gì.
"Lục ca, sau này huynh cũng sẽ lấy vợ lẽ, sẽ thiên vị con của vợ lẽ sao?"
Lục Xuyên xoa đầu ta đáp lời: “Khanh Khanh muội muội, muội yên tâm, sau này ta chỉ toàn tâm toàn ý đối tốt với duy nhất một người, sẽ không làm như thế.”
Ta đã luôn ghi nhớ câu nói này. Ta của lúc đó vô cùng coi trọng câu nói ấy, coi trọng đến hơn mười năm.
3.
Cha mẹ của Lục Xuyên khi buôn bán trên biển vô tình va chạm với đám hải tặc địa phương, bị chúng tìm tới trả th*, toàn gia bị diệc chỉ trong một đêm. Mẹ Lục Xuyên phải cố gắng hết sức mới có thể lén mang theo Lục Xuyên chạy trốn từ cửa sau.
Nửa đêm, có tiếng gõ cửa, ta ra mở cửa thì thấy Lục Xuyên và mẹ quần áo nhăn nhúm rách rưới, búi tóc xõa tung lộn xộn phía sau lưng.
Ta nhìn khuôn mặt chàng tái nhợt hốc hác.
“Lục ca, Lục bá mẫu mau vào đây đi.” Ta cẩn thận nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai rồi đóng cửa.
"Lục ca, Lục bá mẫu, hai người không sao chứ? Lục phủ sao lại..."
Mẹ Lục giơ tay lau nước mắt, đưa tay nắm lấy tay ta: "Khanh Khanh, lần này con nhất định phải cứu chúng ta, bọn hải tặc muốn giec hai mẹ con chúng ta."
Khi ta hỏi nguyên nhân, mẹ Lục nói không rõ ràng lắm, chỉ biết ban ngày bà có cãi vã với bọn chúng. Ai mà nghĩ tới đến ban đêm sẽ bị chúng quay lại trả th*.
Lục Xuyên ngồi bên cạnh không nói lời nào.
Cuối cùng, ta mủi lòng, ngẫm nghĩ giúp họ tránh được đoạn thời gian này là sẽ ổn. Vì lẽ đó, ta để hai mẫu tử Lục Xuyên trốn ở trong viện của ta.
Ta nghe cha ta kể rằng cả nhà Lục gia bị tra t*n rồi giec hai. Bọn hải tặc không tìm thấy con trai cả nhà họ Lục nên chúng đang điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
"Cha, đám hải tặc này hung hãn như vậy, quan trên không quản sao?"
"Nếu không có quan viên đứng sau chúng, bọn chúng sao dám kiêu ngạo như vậy? Nhà chúng ta chỉ là thương nhân, haizz, không thể giúp đỡ Lục gia, nếu không lại rước họa vào thân mất."
Ta vốn định nói ra chuyện của Lục Xuyên, nhưng nghe được lời này lại kiếm cớ quay về viện mình.
Ta thấp thỏm không yên mấy ngày, cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ cứ thế mà qua đi.
Đêm hôm đó, đêm tối bao trùm Trình gia, một đám đạo tặc tụ tập trước cửa.
Tên cầm đầu ra lệnh: “Hừ, còn muốn lo chuyện bao đồng, vậy thì để các ngươi chec cùng nhau đi.”
"Phóng h*ả đố* sạch nơi này cho ta."
Ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt bao trùm Trình phủ, ngọn lửa cháy đến tận trời cao, trông giống như hàng chục con rắn đang quằn quại.
Lúc này, ngoại trừ tiếng lửa cháy, tiếng kêu cứu, tiếng la hét thất thanh, tất cả những âm thanh ồn ào đều bị bóp méo trong ngọn lửa, hóa thành những tiếng kêu vang vọng chói tai, là âm thanh báo hiệu cái chec.
Ta giật mình tỉnh giấc, vừa hoảng hốt chạy ra sân thì phát hiện trong nhà đầy lửa cháy và khói đen mù mịt. Lục Xuyên và mẹ Lục cũng đang chạy ra ngoài. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, họ vội vã hướng ra ngoài mà chạy.
Ngọn lửa bắn lên trời, mẹ Lục bị Lục Xuyên đẩy ra ngoài, ngay sau đó một chùm tia lửa rơi xuống chặn phía trước hai người chúng ta.
Lục Xuyên kéo ta tránh ra, càng ngày càng có nhiều chùm tia lửa rơi xuống, chắn mất cửa.
Gió đêm nổi lên, ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn, Lục Xuyên dẫn ta đi khắp nơi tìm kiếm lối thoát. Đột nhiên, một tia lửa bùng lên đột ngột suýt đánh vào người Lục Xuyên.
Ta dùng tất cả sức lực chặn nó lại giúp chàng.
Những quả cầu lửa bắn vào người ta, tóc ta ngay lập tức cháy sém, sau đó lông mày rồi đến khuôn mặt ta cảm thấy đau nhói. Ta ngất lịm đi.