Chương 8 - Khám Phá Bí Mật Của Bạn Trai Hợp Đồng
10
Thì ra hôm đó tôi đến công ty và thấy Tô Bảo Bảo đưa thư cho anh, thật ra là cô ấy đang bày chiêu cho anh… tỏ tình với tôi.
Anh đã chỉnh sửa lại phong bì, hoa hồng và viết lại bức thư mới, dự định tối hôm đó sẽ đưa cho tôi, muốn chính thức nói lời yêu.
Kết quả là… chưa kịp đưa thì đã xịt.
Còn về tin nhắn hôm đó, anh mở điện thoại ra, kéo đoạn chat đó cho tôi xem.
Toàn bộ nội dung là:
“Nhờ bài tỏ tình đỉnh cao của em, tối nay nhất định anh sẽ cưa đổ cô giáo Viên Tròn!”
“Anh ơi, nhớ thơm một cái nha ^v^!”
“Nhớ phải kiểu Pháp nha (hê… hê hê…)”
Tôi nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ.
Quả nhiên, ánh mắt anh liếc nhanh xuống môi tôi, rồi lập tức quay đi như thể chột dạ.
Tôi biết ngay mà, tên này từ lâu đã có ý đồ xấu rồi!
Nhưng…
Tôi kéo nhẹ màn hình, dưới đó còn đoạn chat tiếp theo:
15/7, 3 giờ 10 phút sáng. Trần Ký Nam: “Cô ấy không cần anh nữa rồi.”
Tô Bảo Bảo: “(Đoạn này lược bỏ 10.000 chữ an ủi)”
Trần Ký Nam: “Anh nhớ cô ấy nhiều lắm.”
Tô Bảo Bảo: “(Lại lược bỏ 10.000 chữ tiếp theo)”
Tôi lại nhìn sang Trần Ký Nam.
Anh che miệng, khẽ ho hai tiếng: “Anh uống nhiều quá nên mới nhắn vậy. Bình thường thì… không có đâu.”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ qua hàng chân mày của anh, không hiểu sao lại buột miệng hỏi: “Hôm đó… anh có khóc không?”
Anh lại ho khan hai tiếng.
“Không.”
Nhìn ánh mắt lảng tránh của anh, tôi không khỏi nhớ đến một câu danh ngôn của Đại tướng năm sao Mỹ MacArthur từng nói:
“Nếu trời có sập, tôi nghĩ nơi an toàn nhất là… trốn trong miệng Trần Ký Nam.”
Tôi nâng mặt anh lên, nhẹ giọng gọi: “Trần Ký Nam.”
“Ừ?”
“Hôn tôi.”
Anh hơi sững người.
Sau đó ánh mắt tối lại, đôi môi lập tức áp xuống sâu thật sâu.
Trong không gian yên tĩnh, hormone không kiêng nể mà bùng phát.
Lưỡi anh ngang ngược xâm nhập vào khoang miệng tôi, chiếm lĩnh từng tấc lãnh thổ, mút lấy, cắn nhẹ… khiến tôi như một con cá mắc cạn trên bờ, khát oxy mà chỉ có thể dựa sát vào anh, đợi anh ban cho từng hơi thở.
Tay anh cũng chẳng đàng hoàng hơn bao nhiêu — lúc thì xoa tai tôi, khi thì vuốt cổ sau, giờ thì men theo sống lưng mò tới eo tôi.
Nơi nào ngón tay anh lướt qua nơi đó như bốc cháy, khiến tôi run lên từng hồi.
Tôi cố gắng bám lấy thành ghế sofa, nhưng anh lại dời tay tôi đặt lên cà vạt của anh.
“Nắm lấy anh.”
Tôi vừa ngửa đầu đón lấy nhiệt độ từ anh, vừa vô thức làm theo động tác đó.
Trong cơn mơ hồ rối loạn, tôi chỉ còn một ý nghĩ lặp đi lặp lại:
Đây là sức mạnh bạo phát của một người đàn ông nhịn yêu bốn tháng sao? Quả nhiên hung mãnh như sói hoang…
Nhiệt độ trong văn phòng không ngừng tăng vọt.
Cho đến khi anh khàn giọng nói: “Không thể tiếp tục nữa…”
Chúng tôi mới miễn cưỡng dừng lại.
Anh không bế tôi lên nữa, mà chỉ đặt tôi ngồi dựa vào ghế sofa, dùng cánh tay ôm lấy tôi từ phía sau.
Tôi tựa vào lòng anh hồi lâu để lấy lại bình tĩnh. Anh cũng phải gồng mình kiềm chế.
Một lúc sau, anh ghé sát tai tôi thì thầm: “Bảo bối, sau này ra lệnh cho anh nhiều vào nhé.”
“Anh… sướng gần chết.”
Tôi phản ứng mất vài giây, mới nhớ ra… anh đang nói đến câu “hôn tôi” khi nãy của tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Không lẽ tôi… trúng lời nguyền thật rồi? Anh ta thật sự là… M?
Thật sự “sướng chết đi được”?!
Tôi biết rõ, với trạng thái hiện giờ của anh, đây là đề tài cực kỳ nguy hiểm không nên đào sâu.
Vì vậy tôi cũng giả vờ ho khan hai tiếng, rồi chuyển chủ đề:
“Trần Ký Nam, hôm đó anh đi làm người mẫu trong bar là sao đấy? Làm tổng tài chưa đủ vui hay gì mà còn đi làm nghề tay trái mờ ám nữa hả?”
Anh lại không trả lời.
Chỉ nói: “Chờ em đọc bức thư đó rồi sẽ hiểu.”
11
Trần Ký Nam đưa tôi về nhà anh.
Khi tôi nhìn thấy trên kệ sách của anh có ba dãy đầy đủ bộ truyện tranh của tôi, tôi thật sự choáng váng.
Bản ký tặng, bản giới hạn, hộp quà, hàng merch… anh có đủ hết.
Anh bảo, anh luôn là fan trung thành của truyện kinh dị – trinh thám tôi vẽ.
Anh còn theo dõi cả tài khoản Weibo của tôi.
“Khoan đã, mấy lần công ty anh liên hệ với tôi để bàn chuyện phát hành sách… không lẽ đều do anh sắp đặt?!”
Trần Ký Nam mỉm cười nhìn tôi: “Anh biết, vàng ở đâu cũng sẽ sáng.”
“Nhưng anh muốn em — vì em là ‘vàng’ của riêng anh.”
Nghe qua thì bình thường… nghĩ kỹ thì đáng sợ thật đấy!
Anh đưa tôi bức thư màu hồng đó.
Tôi cầm thư, ngẩng đầu nhìn anh không tin nổi: “Vậy là anh mò được tài khoản phụ của tôi trên Weibo, ngày nào cũng rình tôi, nhìn tôi lên cơn điên à?!”
Anh vừa cười vừa nghịch tóc tôi: “Đây gọi là rình à? Phải gọi là ‘khán giả cuộc sống của em’ chứ!”
Tôi suýt phát điên.
Rõ ràng hội bạn trên mạng tôi từng nói là “cuộc sống không có khán giả” cơ mà!
“Vậy sao anh lại đi làm người mẫu nam?”
“Vì một bài đăng của em.”
Hả?
Tôi vội mở điện thoại lướt lại.
“Ngày 1/4/2025, tôi tuyên bố: Tôi sẽ mở rộng vùng an toàn, chuyển sang vẽ truyện tình yêu! Ai ủng hộ, ai phản đối? (Không phải Cá Tháng Tư x3). Tôi chưa có kinh nghiệm yêu đương, ai biết chỉ giúp với!”
Trần Ký Nam chỉ vào bình luận được nhiều tim nhất bên dưới — “Ra bar gọi một anh mẫu về, để anh ta dạy cho!”
Và tôi còn rep lại: “Cưng ơi, đỉnh thật sự! Tặng cờ phong tước ban ngọc phù!”
Thì ra anh nhìn thấy bình luận đó nên mới đi làm người mẫu nam!
Tôi cười phá lên, chỉ vào avatar người bình luận đó: “Cô này là fan trung thành siêu cấp của tôi đó. Tôi vừa đăng bài là cổ có mặt liền, bình luận lúc nào cũng nổi bật nhất!”
“Ừ, là anh.”
???
Là anh á?!
Cái tài khoản avatar nữ, tên cũng nữ đó… là Trần Ký Nam?!
Anh cười, kéo nhẹ lòng bàn tay tôi: “Không đổi sang nữ thì làm sao để em gọi anh là ‘cưng’ được?”
“TRẦN. KÝ. NAM!”
“Anh đúng là tên mặt dày cực đại, đến mức cha của mặt dày cũng phải cúi đầu bái phục luôn á!”
12
Sau đó, Trần Ký Nam đưa tôi một bản hợp đồng mới.
Anh nói, muốn thuê tôi làm vợ hợp đồng, thời hạn: cả đời.
Hỏi tôi có đồng ý không.
Tôi bảo: “Thử việc ba tháng trước đã!”
Chứ còn sao nữa…
Tôi lỡ sa vào tay con sói đuôi to, bụng đen này rồi… thì đành chấp nhận số phận thôi.
Hết