Chương 1 - Khách sạn quỷ nhi
Sau khi vào khách sạn, tôi ngày nào cũng mơ xuân.
Sau đó, cảnh sát tìm thấy nửa thi thể của một người đàn ông trong chiếc đệm tôi ngủ.
Anh ta bị phân th.ây, và đã nằm kề mặt với tôi suốt ba ngày.
Rất nhanh sau đó, tôi mang thai.
Nhưng tôi căn bản không có bạn trai mà!
Đạo sĩ lắc đầu: "Cô mang thai âm thai của người ch.ết, ba ngày nữa, các người sẽ đoàn tụ cả nhà!"
1
Đêm khuya tại khách sạn, tôi bỗng tỉnh giấc vì một mùi hôi thối nồng nặc.
Mùi đó tanh tưởi khó chịu, giống như thịt thối rữa, mở cửa sổ ra vẫn không thể thoát đi.
Sau một hồi tìm kiếm, tôi xác định mùi phát ra từ chiếc đệm. Đúng lúc đó.
Sức nặng cơ thể làm đệm lõm xuống, mơ hồ hiện lên.
Bên trong đệm, lộ ra đường nét nửa khuôn mặt người.
Tôi sợ đến mức hét lên thất thanh.
Hai mươi phút sau, cảnh sát và pháp y đến nơi.
Khoảnh khắc họ r.ạch chiếc đệm, vô số ruồi nhặng đen túa ra.
Bên trong lớp bông, ẩn giấu nửa thi thể người.
Người ch.ết là nam, cơ thể bị vặn vẹo đến mức không nhận ra, khuôn mặt thối rữa hướng lên trên.
Chính là, đối diện ngay chỗ tôi nằm nghiêng mỗi đêm.
Nói cách khác, suốt ba đêm nay, tôi đã nằm ngủ mặt kề mặt với anh ta.
Da đầu tôi như nổ tung, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất, buồn nôn đến mức không nói được lời nào.
Nhưng, thi thể làm sao bị nhét vào chiếc đệm?
Còn nhiều ngày như vậy mà không ai phát hiện ra?
Quản lý khách sạn khóc lóc cam đoan: “Chúng tôi dọn dẹp mỗi ngày, camera giám sát cũng không có vấn đề gì. Mấy chiếc đệm này được đưa thẳng từ nhà máy đến khách sạn. Chắc chắn là sự cố từ nhà máy, hơn nữa, đệm hoàn toàn không có dấu hiệu bị khâu lại!”
Đúng vậy, không có dấu vết nào.
Điều này thật khó hiểu, nhưng lại là sự thật.
Vậy thi thể đã vào trong đó bằng cách nào?
Không lẽ tự chui vào?
Tôi mơ màng lên xe cảnh sát, trở về để lấy lời khai. Cảnh sát rất thông cảm với tình huống của tôi.
Sau khi trấn an tinh thần tôi, họ nhẹ nhàng hỏi:
“Cô Phương Đường, trong ba ngày qua, cô có phát hiện điều gì bất thường không?”
Trán tôi túa mồ hôi lạnh, tim đập mạnh dữ dội.
Bất thường, đúng là có.
Từ đêm đầu tiên ở khách sạn, tôi đã bắt đầu mơ.
Những giấc mơ kỳ quái... những giấc mơ xuân.
2
Trong mơ, bên cạnh gối tôi luôn có một người đàn ông nằm đó.
Anh ta cao lớn, có đôi mắt khiến người khác dễ dàng mến mộ. Trong mơ, anh ta không ngừng động chạm tôi, dùng đôi tay lạnh buốt như băng v.uốt ve tôi.
Tôi không thấy gợi cảm, chỉ thấy sợ hãi.
Nhưng dù tôi đi đâu, người đàn ông ấy đều giữ nguyên tư thế cứng ngắc bám sát phía sau, dùng đôi mắt vô hồn hỏi:
“Đường Đường, em định đi đâu vậy?”
Trong bóng tối, đầu anh ta đột nhiên xoay ngược lại, khóe miệng kéo dài đến mức quỷ dị.
Như một hình nhân không có cảm xúc.
“Ngủ với tôi rồi, thì phải chịu trách nhiệm đấy nhé.”
Anh ta ôm chặt lấy tôi, thân nhiệt lạnh đến mức khiến tôi run lên cầm cập.
Những giấc mơ quái lạ kéo dài khiến tinh thần tôi mệt mỏi rã rời, nhưng vì là người luôn tin vào khoa học, tôi chưa bao giờ nghĩ theo hướng mê tín.
Cảnh sát nhanh chóng xác nhận danh tính người ch.ết.
Đó là Giang Tùng, 28 tuổi, con trai độc nhất của một ông trùm bất động sản địa phương.
Nguyên nhân tử vong ban đầu: Ngạt cơ học.
Khi cảnh sát cho tôi xem ảnh của anh ta, trong lòng tôi lập tức dậy sóng dữ dội.
Giang Tùng, chính là người đàn ông đêm nào cũng bám theo tôi trong giấc mơ!