Chương 11 - Kết Nối Giữa Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đa phần các linh hồn đều ngơ ngác, nói rằng ở dưới đó cũng chẳng khác gì dương gian, cũng phải xếp hàng, cũng phải kiếm sống, thậm chí còn có cả kỳ thị vùng miền (ma cổ đại với ma hiện đại ai cũng chê đối phương là “quê mùa”).

Cho đến một hôm, tôi kết nối được với một cụ ông mặc trường sam, để râu dê, tự xưng là thầy phong thủy thời cuối nhà Thanh.

Nghe xong câu hỏi của tôi, cụ vuốt râu, nheo mắt: “Tiểu cô nương, hỏi mấy chuyện này để làm gì vậy?”

Tôi bịa ra lý do: “Chỉ là tò mò thôi ạ, livestream mà, khán giả thích nghe chuyện lạ.”

Cụ già cười hề hề hai tiếng, rồi hạ giọng (dù rõ là ma thì có cần thiết đâu): “Lão phu khuyên cô, đừng tìm hiểu sâu quá. Âm dương có trật tự, mỗi bên có quy luật. Livestream của cô vốn đã là chuyện luồn kẽ hở, đi sát ranh giới rồi. Biết quá nhiều, không có lợi gì cho cô đâu.”

Cụ còn nhấn mạnh thêm một câu đầy ẩn ý:

“Đặc biệt là, ngàn vạn lần đừng điều tra về ‘Giám Sát Sứ’.”

Giám Sát Sứ? Lòng tôi khẽ động: “Giám Sát Sứ là gì ạ?”

Cụ già lập tức biến sắc, liên tục xua tay: “Không thể nói! Không thể nói! Lão phu còn muốn yên ổn sống thêm vài năm nữa! Không nói nữa, lão đi đây!”

Sợ phiền phức, cụ cắt luôn kết nối.

Giám Sát Sứ. Tôi ghi nhớ cái tên này.

Còn U… Anh ta mỗi lần xuất hiện đều cứu tôi. Rốt cuộc anh là ai?

Một lần sau buổi livestream, tôi ngồi trong căn phòng trống vắng, lấy hết can đảm, khẽ gọi vào không khí:

“U? Anh có ở đây không? Có thể nói cho tôi biết Giám Sát Sứ là gì không?”

Không có hồi âm. Khi tôi nghĩ sẽ không có phản ứng gì thì…

Giọng nói trầm thấp quen thuộc cuối cùng cũng vang lên, mang theo vẻ mỏi mệt: “Là tay chân duy trì cái gọi là ‘cân bằng’. Không cần để tâm.”

“Người muốn giết tôi hôm đó… là bọn họ?”

“Ừ.”

“Tại sao anh giúp tôi?” — tôi hỏi ra câu cốt lõi nhất.

U im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh đã rời đi.

“Mỗi buổi livestream của cô… khiến tôi nhìn thấy được những người mà đã lâu tôi không gặp lại. Nghe được những chuyện đã bị lãng quên.”

“Với cô, đó là cái giá của khế ước. Còn với tôi, đó là một món quà.”

“Khế ước gì? Ai lập khế ước đó?” — tôi truy hỏi.

“Chưa đến lúc.” Giọng U dần nhạt đi, “Hãy tập trung vào việc trước mắt. Nguy cơ chưa qua chỉ là tạm hoãn.”

m thanh biến mất hoàn toàn.

Tôi sững người đứng tại chỗ.

Sự giúp đỡ của U… không phải là vô cớ.

Livestream của tôi — có thể khiến anh nhìn thấy người mình mong nhớ, nghe được chuyện anh đã lãng quên?

Anh là nhân vật lớn ở âm phủ? Một người quyền cao chức trọng… nhưng mang theo tiếc nuối?

Manh mối như những mảnh ghép rời rạc lướt qua trong đầu tôi, nhưng tôi vẫn chưa thể ghép nên bức tranh hoàn chỉnh.

Tôi không thể dừng lại.

13

Tôi trở nên cẩn trọng hơn, nhưng cũng kiên định hơn.

Livestream vẫn tiếp tục, nhưng tôi học được cách chọn lọc — không còn giúp mọi yêu cầu, đặc biệt là những việc dễ chạm đến cái gọi là “cân bằng”.

Tôi bắt đầu chú trọng vào việc lắng nghe — lắng nghe những chấp niệm chưa buông và những câu chuyện đã bị bụi thời gian phủ kín của các linh hồn.

Lạ kỳ thay, năng lực của tôi lại dần dần mạnh lên chính từ những lần “lắng nghe” đó.

Tôi cảm nhận cảm xúc rõ ràng hơn, thậm chí đôi lúc còn thoáng thấy vài mảnh ký ức vụt qua.

Còn “Giám Sát Sứ” — hắn chưa từng trực tiếp xuất hiện lại, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo như bị ai đó lén nhìn, thỉnh thoảng vẫn lướt qua sống lưng.

Những ngày tháng trôi qua trong một sự cân bằng mong manh.

Cho đến khi tôi kết nối được với một linh hồn đặc biệt.

Đó là một ông lão mặc quân phục cũ kỹ, gương mặt cứng cỏi, thần thái toát lên chính khí không gì lay chuyển.

ID của ông là: “Tìm kiếm con của đồng đội”.

Vừa mở lời, giọng ông vang dội như chuông đồng: “Đồng chí Lâm Vãn Chiếu! Tôi được nhiều đồng đội dưới địa phủ ủy thác, nhờ cô giúp một việc!”

Khí thế đó khiến tôi choáng váng, sửng sốt đáp lại: “Cháu… cháu nghe đây ạ.”

“Chúng tôi có một đồng đội, biệt hiệu ‘Thương Ưng’, đã hy sinh trong một nhiệm vụ tuyệt mật cách đây hơn sáu mươi năm.”

Ông nói với giọng trầm nặng, “Trước lúc chết, anh ấy giao phó cho chúng tôi phải tìm bằng được đứa con trai thất lạc của mình. Nhưng suốt mấy chục năm, không hề có manh mối.

Đứa bé lúc đó chỉ mới ba tuổi, được gửi nhờ ở nhà dân. Sau đó loạn lạc chiến tranh, mọi liên lạc đều mất.”

“Chúng tôi – những ông già này – sống không tìm được, chết cũng không yên lòng!”

Ánh mắt ông cháy lên như lửa: “Nghe nói livestream của cô có thể tạo ra kỳ tích! Xin cô, nhất định phải giúp chúng tôi tìm được con của Thương Ưng!

Hãy nói với cậu ấy: cha cậu là một anh hùng!

Chúng tôi… chỉ muốn biết, cậu ấy có sống tốt không.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)