Chương 2 - Kết Hôn Với Một Gã Kỳ Quái

Không, tôi không thể chết.

Tôi vừa mới bắt đầu sống một cuộc đời tươi đẹp, bằng mọi giá, tôi phải sống tiếp.

Mà để sống tiếp, tôi phải từ bỏ rất nhiều thứ.

Sinh mệnh hay tôn nghiêm, tôi phải chọn một?

Câu hỏi này gần như không cần suy nghĩ.

Tôi cầm điện thoại, tìm đến tin nhắn có tên “Đồ ngu”, chuyển 950 đồng qua.

Đối phương nhận tiền ngay lập tức:

【Còn thiếu 50 đồng. Lúc đầu là giảm 50 khi đủ 1000, nhưng cô để tôi chờ ngoài cửa ba tiếng, tính theo tiền công, cô phải bù thêm 50.】

Con mẹ nó.

Tôi run rẩy mở mục gửi phong bì lì xì, chuyển luôn 200 đồng, ghi chú:

【Muốn thì đến, không thì cút.】

“Đồ ngu”: 【Đến đây ngay, bà xã. Yêu em.】

Tôi chỉnh đốn lại bản thân, không để Chu Minh nhìn ra dấu hiệu bất thường.

Gắng gượng xong một lượt, Chu Minh thở hồng hộc nằm vật xuống:

“Chính cô là người chủ động muốn, nên số tiền kia tôi không thể trả lại.”

Cảm nhận hơi thở ngày càng vững vàng, tôi trợn mắt, đứng dậy, đi sang phòng khác.

Ở chung với anh ta, tôi sợ mình còn chưa hết bệnh đã bị tức chết trước.

8

Sáng hôm sau, tôi lái xe đến công ty từ sớm.

Thầy bói mà tôi thuê với giá cao nhìn tôi, gật đầu liên tục:

“Nhìn khí sắc cô xem, chỉ qua một đêm mà tốt lên nhiều lắm!”

Đây lẽ ra phải là chuyện vui.

Với điều kiện là Chu Minh không kỳ quái đến thế.

Tôi kiệt quệ nằm bẹp xuống ghế chủ tịch, run rẩy giơ ngón giữa.

“Sống… thật mệt mỏi.”

Thầy bói tò mò: “Kể nghe xem nào.”

Tôi kể lại chuyện tối qua cùng những hành vi trước đây của Chu Minh, nhận lại một tràng cười không thương tiếc từ ông ta.

“Đáng đời.”

Tôi chẳng thể phản bác. Ai bảo ngay từ đầu tôi cũng có mục đích riêng chứ?

“Anh ta còn chưa gửi hợp đồng chia đôi cho tôi nữa.”

Tôi nhìn điện thoại vẫn im lìm, thở dài thườn thượt.

Không có hợp đồng, tôi làm sao quang minh chính đại hưởng ké tuổi thọ đây?

“Chắc anh ta sợ ra chiêu mạnh quá sẽ doạ cô – con nhà giàu mù quáng này chạy mất chăng.”

Thầy bói vừa nói vừa bóc hạt dưa: “Dù gì người ta cũng có não mà.”

“Cái não này, tôi thà anh ta không có.”

Người xấu mưu mô thì còn dễ đối phó, chứ mấy đứa ngu mà bày mưu tính kế thì mới đáng sợ.

9

Mọi chuyện đang dần đi theo hướng tệ nhất mà tôi không mong muốn.

Những ngày sau đó, Chu Minh không những không đưa ra bản hợp đồng chia đôi như anh ta vẫn làm với mọi người trước đây, mà còn bắt đầu tỏ ra quan tâm tôi một cách thái quá.

Từ việc chuẩn bị sẵn bữa sáng mỗi ngày cho tôi đến việc chủ động dọn dẹp nhà cửa mà không đòi hỏi chi phí.

Nhìn ánh mắt long lanh của anh ta mỗi khi tiến lại gần, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.

Anh ta sẽ không thật sự thích tôi đấy chứ?

Nhìn thời gian đếm ngược đến ngày chết của mình càng lúc càng gần, tôi cảm thấy bất an, lập tức nhắn tin cho bà mối, chuẩn bị một phương án dự phòng.

Bà mối tỏ ra vô cùng bất lực trước yêu cầu của tôi.

Nhưng dưới sức mạnh của đồng tiền, bà ấy nhanh chóng nuốt lại sự bất mãn và gửi cho tôi một loạt những hồ sơ xem mắt của những gã đàn ông kỳ quái.

Chỉ tiếc rằng, không ai trong số họ có tuổi thọ dài hơn Chu Minh.

Không phải về mức độ quái đản, mà là về số năm có thể sống.

Chu Minh có thể sống đến 120 tuổi, dù bị tôi rút đi 30 năm, anh ta vẫn còn hơn 40 năm để chia cho tôi.

Nhưng bây giờ…

Khó, thật quá khó.

Đúng vào lúc tôi gần như tuyệt vọng, Chu Minh cuối cùng cũng bắt đầu hành động.

10

“Sơ Đường, em cảm thấy mấy ngày qua anh đối xử với em thế nào?”

Tôi cảm thấy vô cùng bất mãn!

Nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng rực của anh ta, tôi do dự một lát rồi miễn cưỡng đáp: “Cũng được.”

“Vậy là tốt rồi!”

Chu Minh vui mừng ra mặt.

Anh ta rút từ phía sau lưng ra một xấp giấy A4 và đưa cho tôi:

“Vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sau này, anh nghĩ đã đến lúc tổ chức một cuộc họp gia đình.”

Nhìn tập hợp đồng kia, suýt chút nữa tôi đã rơi nước mắt.

Không dễ dàng gì, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này!

“AA đúng không, em đồng ý.”

Tôi rút cây bút luôn mang theo bên người, chuẩn bị ký tên ngay lập tức.

“Không phải AA, mà là AAB.”

Chu Minh ngại ngùng giải thích:

“Chúng ta là một gia đình, không cần quá rạch ròi như vậy.”

“Có ý gì?”

Tôi siết chặt bản hợp đồng, anh ta sẽ không giở trò vào phút cuối để hại tôi đấy chứ?

“AA nghĩa là chúng ta sẽ chia đôi tất cả chi tiêu cá nhân.”

“Những thứ trước hôn nhân thì không tính, nhưng tiệc cưới của chúng ta có tổng cộng 12 bàn, trong khi bên em chỉ có chưa đầy một bàn người thân tham dự. Nhưng vì chúng ta là một nhà, nên sẽ gộp chung lại, em cần trả cho anh 60.000 đồng.”

“Còn nữa, vàng cưới mà em mua, lúc đó chúng ta đã đăng ký kết hôn, nên về mặt pháp lý, nó thuộc tài sản chung, em phải chia cho anh một nửa, cứ tính theo hoá đơn mua hàng.”

“Và, những ngày qua em đã tận hưởng dịch vụ chăm sóc của anh, nên cần trả lương bảo mẫu cho anh.”

“Toàn bộ bữa ăn trong nhà đều do anh nấu, nếu quy đổi ra giá trị của cơm, mỗi miếng cơm là 0,03 đồng, em đã ăn tổng cộng 450 miếng, nên phải trả anh 13,5 đồng.”

“Còn nữa…”

Chu Minh lải nhải liên tục, lật xấp giấy A4 soàn soạt.

Tôi ôm đầu đau nhức, cắt ngang: “Được rồi, cần tính toán bao nhiêu, em sẽ chuyển cho anh sau. Giờ nói trước xem chữ ‘B’ trong AAB nghĩa là gì?”

11

“À, chữ ‘B’ này…”

Chu Minh cười hì hì: “Anh đã nói rồi mà, chúng ta là một gia đình, nên không cần tính toán quá rõ ràng.”

“Anh đã tìm hiểu, lương tháng của em là 15.000 đồng, còn anh chỉ có 3.000 đồng. Để cân bằng tài chính trong gia đình, anh quyết định dày mặt một chút, chia sẻ tài sản với em—mỗi tháng em chỉ cần chuyển thêm cho anh 6.000 đồng là được.”

“Tức là mọi tài sản sau hôn nhân đều phải chia đôi?”

Tôi nhìn anh ta, xác nhận lại: “Chỉ cần là tài sản sau kết hôn, chúng ta phải chia sẻ công bằng?”

“Đúng vậy.”

Chu Minh nhìn tôi, thu lại nụ cười: “Em sẽ không từ chối chứ?”

Anh ta khoanh tay, nhìn tôi từ trên xuống dưới:

“Bà mối nói em là một người phụ nữ độc lập của thời đại mới, không phải loại phụ nữ chỉ biết bám vào đàn ông để hút máu.

“Chẳng lẽ em chỉ giả vờ? Cố tình tỏ ra lạnh lùng trước mặt bà mối, thực chất là muốn lừa anh kết hôn với em?”

Chu Minh nói rồi tỏ vẻ hoảng sợ:

“Em đúng là một kẻ độc ác! Một kẻ lừa đảo!”

“Thôi thôi thôi.”

Tôi ngắt ngang trí tưởng tượng phong phú của anh ta: “Để em suy nghĩ đã.”

“Còn gì để nghĩ nữa! Anh đã không chiếm tiện nghi của em rồi, còn sẵn sàng chia đôi mọi thứ với em. Em đừng có không biết điều!”

Chu Minh thúc giục: “Nhanh ký đi, đừng để anh đổi ý thì muộn đấy!”

Tôi không vội trả lời anh ta, mà rút điện thoại ra nhắn tin cho thầy bói.

Sơ Đường: 【Tuổi thọ có tính là tài sản không?】

Thầy bói: 【?】

Sơ Đường: 【Anh ta muốn ký AAB, nhấn mạnh rằng tất cả tài sản sau hôn nhân đều phải chia đôi với tôi.】

Thầy bói: 【…Tính chứ. Mau ký đi! Cơ hội này mà bỏ lỡ thì không còn lần hai đâu.】

Cất điện thoại, tôi nhìn Chu Minh: “Anh chắc chắn chứ? Nếu không có vấn đề gì thì em sẽ ký.”

Chu Minh thấy tôi muốn ký thì hơi do dự, vội giật lại bản hợp đồng, sửa thêm một chỗ.

“Bây giờ em trẻ nên thu nhập cao, nhưng đến tuổi của anh, thu nhập sẽ giảm. Để đảm bảo cuộc sống ổn định, vẫn nên sửa thành con số cố định.”

Tôi nhìn anh ta đổi từ “50% tổng thu nhập” thành “6.000 đồng mỗi tháng”, im lặng không nói gì.

Lương tháng của tôi là 12.000 đồng, nhưng phần thu nhập chính là từ cổ tức cuối năm.

Anh ta muốn thế này cũng được…

12

Hợp đồng đã ký xong, tôi và Chu Minh đều nở nụ cười hài lòng.

Theo số phận vốn có của Chu Minh, anh ta là kiểu người “tai họa lưu ngàn năm”.

Dù có tuổi thọ cao, nhưng phần lớn quãng đời của anh ta đều là những tháng ngày khổ sở.

Nếu như không phải tôi xuất hiện, chỉ trong một tuần nữa, anh ta sẽ gặp được người vợ đầu tiên của mình.

Lúc mới quen nhau, anh ta sẽ che giấu bản chất thực sự, đợi đến khi người phụ nữ đó mang thai rồi mới bắt đầu đề cập đến việc chia đôi chi phí trong cuộc sống.

Việc nhà phân chia—nhưng toàn bộ đều do vợ đảm nhận.

Tiền lương phân chia—nhưng toàn bộ đều do vợ nộp cho anh ta.

Trách nhiệm nuôi dạy con cái phân chia—nhưng toàn bộ đều đẩy hết sang cho vợ.

Nhưng điều thực sự khiến người vợ đó sụp đổ là—cô ấy mang thai đôi.

Vì không làm đầy đủ các xét nghiệm khi mang thai, nên sau khi sinh, mới phát hiện một trong hai đứa trẻ bị bệnh nặng, cần phải cấp cứu ngay lập tức.

Chi phí cấp cứu lên đến hàng chục nghìn tệ, khiến người mẹ hoảng loạn không biết làm sao.

Nhưng Chu Minh thì lại rất bình tĩnh.

Anh ta gần như không do dự, chỉ ký vào giấy cấp cứu cho đứa trẻ thuộc về mình.

Còn đứa còn lại—”phải để vợ tự lo”.

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều phẫn nộ.

Có người chứng kiến không nhịn được, muốn ứng trước tiền cấp cứu để cứu lấy đứa bé.

Nhưng Chu Minh lại kiên quyết ngăn cản.

“Cứu một đứa là mất hai vạn tệ, tiền này vợ tôi không có khả năng trả, đến lúc đó đừng có tìm tôi.”