Chương 7 - Kết Hôn Với Anh Trai Bạn Thân
“Chị… chào.”
Tôi gượng cười, vẫy tay đáp lại.
“Hôm nay tôi đến để nói lời tạm biệt với Hứa Yến, chị không ngại chứ?”
Tôi nào dám ngại, hai người mà muốn quay lại thì tôi rút lui ngay.
Tôi lắc đầu: “Cô cứ tự nhiên.”
Tôi chuẩn bị vào thang máy để lại không gian cho họ, nhưng Hứa Yến lại theo tới, nắm lấy tay tôi, siết chặt.
“Cô ta nói gì với em?”
“Cô ấy bảo tới chào tạm biệt anh, hai người cứ nói chuyện đi.”
Tôi nói rồi quay đầu muốn đi, lại bị Hứa Yến kéo lại.
“Chúc mừng anh kết hôn nhé, tôi thật lòng đến để nói lời chia tay. Trước đây tôi quá cố chấp, quá kiêu ngạo, tưởng rằng mất đi rồi vẫn có thể dễ dàng lấy lại, nhưng hóa ra thời gian không đợi ai.”
Trần Tư Văn nói với Hứa Yến, rồi quay sang nhìn tôi, trong mắt hơi ươn ướt.
“Ban đầu tôi không muốn từ bỏ, tôi cứ nghĩ Hứa Yến vẫn còn yêu tôi. Cho đến khi tôi thấy bức ảnh này, Hạ Linh, người anh ấy luôn tìm kiếm dường như là chị.”
Cô ta lấy ra một phong thư, nhét vào tay tôi.
Tôi nhớ lại hôm qua Hứa Thiến Thiến kể, Hứa Yến từng yêu Trần Tư Văn khi học đại học, cô ta thấy anh nhàm chán, vài lần đòi chia tay rồi lại quay lại. Sau đó cô ta theo một người nước ngoài ra nước ngoài, bỏ rơi Hứa Yến thật sự.
Bị tổn thương xong lại muốn quay về tìm anh, tưởng Hứa Yến không kết hôn là đang chờ mình.
“Cô lấy đâu ra bức ảnh đó?”
Hứa Yến nhíu mày hỏi.
“Anh quên rồi à? Trước kia anh từng kể với tôi, hồi đi thực tế ở quê đã gặp một cô bé, ánh mắt cô ấy lấp lánh khiến anh mãi không quên. Đây là tấm ảnh duy nhất chụp chung của hai người, lần trước tôi vào văn phòng anh đã lén lấy nó.”
“Sau này tôi mới phát hiện, cô gái trong ảnh chính là vợ anh.”
“Chuyện này Hạ Linh chắc chưa biết, hôm nay để tôi nói thay anh.”
“Hạ Linh, anh ấy cố gắng cưới chị, không phải để tôi tuyệt vọng.”
Trần Tư Văn cười nhạt, không để tôi hay Hứa Yến nói gì thêm, cô ta giơ tấm vé máy bay bay sang Los Angeles lên.
“Tạm biệt. Tôi thấy đàn ông nước ngoài vẫn thẳng thắn hơn, yêu là yêu, dám nói dám làm.”
Trần Tư Văn bước nhanh trên đôi giày cao gót, để lại tôi và Hứa Yến nhìn nhau không nói.
Tôi rút tay khỏi tay anh ta, tò mò mở phong thư.
Đúng thật là ảnh – một cậu nhóc đầu trọc và tôi, hai đứa khoác vai nhau, cười ngây thơ rạng rỡ.
Tôi sững sờ nhìn Hứa Yến.
“Anh đã nói rồi mà, anh là người quen em trước Thiến Thiến.”
Hứa Yến gãi đầu, lần đầu lộ ra vẻ ngại ngùng thay vì mặt lạnh.
“Hạ Linh, xin lỗi vì đã để em ở bên anh theo cách này.”
“Không sao, anh cho nhiều quá rồi.”
Tôi phẩy tay, chuyện nhỏ thôi mà.
“…”
“Em dị ứng với lãng mạn hả?”
Hứa Yến nghiến răng: “Tan ca em chờ đó.”
“Báo cáo sếp, tối nay hẹn Thiến Thiến ăn đồ nướng rồi.”
Tôi nhìn anh áy náy.
“Không được đi.”
“Về nhà với anh.”
“…”
9
Tôi canh giờ tan ca định lẻn trốn, vẫn bị Hứa Yến tóm.
“Hạ Linh, em tính trốn đi đâu? Mới cưới đã bắt anh ở nhà ăn chay?”
“Không phải đâu sếp, thật sự là hơi nhanh quá, em cần thời gian.”
Tôi thật thà nhận lỗi.
Đúng là quá nhanh, và càng bất ngờ hơn là Hứa Yến lại chính là cậu nhóc đầu trọc năm xưa.
Đầu trọc là ai?
Tôi không biết tên cậu ấy, vẫn luôn gọi là “nhóc đầu trọc”.
Hồi đó cậu ấy đến làng tôi thực tế, không hòa đồng, luôn cau có đứng dưới gốc cây nhìn người khác chơi.
Tôi thấy tội, chạy tới làm quen, khó lắm mới kéo được cậu ấy nói chuyện, phải tốn ba củ khoai nướng với một trái bắp nướng.
“Ngô của em cháy rồi.”
“Nhóc đầu trọc, đừng không biết tốt xấu nha, trái bắp đó em nướng lâu lắm rồi đó.”
Cậu ta cười, miệng chê mà vẫn ăn hết trái bắp rất nghiêm túc.
Lúc đó tôi vừa bị chuyển từ nhà dì sang nhà bác, không có bạn, bọn trẻ trong làng gọi tôi là đứa không có mẹ, không ai chơi cùng tôi.
Người cô đơn luôn hút nhau, chắc là vậy. Tôi lấy hết can đảm đến tìm nhóc đầu trọc, cũng chẳng hy vọng gì.
Ai ngờ cậu ấy chịu chơi cùng tôi, còn là người bạn duy nhất tôi có thời gian đó.
Lúc cậu ấy sắp về, còn xin giáo viên chụp chung một bức ảnh với tôi – tôi không có bức đó.
Hóa ra Hứa Yến đã rửa ra, giữ tới giờ.
Sau khi về thành phố, chúng tôi vẫn viết thư cho nhau, nhưng không được bao lâu thì tôi lại bị chuyển nhà, mất liên lạc.
Không ngờ, nhiều năm sau, người từng chữa lành tôi lại trở thành chồng tôi.
“Sao anh biết em chính là cô bé đó?”
Tôi không nhịn được hỏi. Hứa Yến nhìn tôi như nhìn đồ ngốc.
“Cái tên của em, nốt ruồi trên tay, với cái đầu óc đầy trò kỳ cục của em, bao năm rồi chẳng thay đổi gì.”
“Sao anh không để đầu trọc luôn, để em nhận ra ngay.”
Tôi trêu anh, thích nhìn Hứa Yến lúng túng.
“Không, xấu lắm.”
Hứa Yến vỗ đầu tôi, câu nói đó kéo tôi về quá khứ.
“Không, xấu lắm.”
Tôi kết vòng hoa đội đầu bằng hoa dại, đặt lên đầu trọc của Hứa Yến, đầu anh tròn trịa, đội mũ siêu hợp.
Anh làm mặt ghét bỏ: “Không, xấu lắm.”
Nhưng vẫn đội.