Chương 6 - Kết Hôn Bí Mật Và Những Nỗi Đau Ẩn Giấu
18
Còn khoảng mười ngày nữa là đến ca phẫu thuật.
Mẹ cần làm kiểm tra sức khỏe toàn diện trước mổ.
Trong những ngày mệt mỏi và dày vò, chỉ có các chỉ số sức khỏe đều đặn của mẹ là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy được an ủi.
Buổi trưa, trước khi đi mua cơm ở căn-tin bệnh viện, mẹ lo lắng hỏi:
“Sao dạo này trông con lại gầy đi thế?”
Tôi giơ một ngón tay lên, làm ra vẻ thần bí lắc lắc.
“Mẹ không hiểu đâu.”
“Con đang luyện tập làm săn chắc cơ thể ấy, mỡ mềm trước đây giờ thon gọn rồi, nên trông mới gầy đi đó.”
Ban đầu mẹ nửa tin nửa ngờ.
Nhưng nhìn tôi múc phần cơm trưa nhiều hơn mọi khi, bà mới tạm yên tâm.
Tôi xúc một miếng cơm to cho vào miệng.
Mẹ không biết tôi ăn nhiều, là để tối nay còn đủ sức chịu đựng màn tra tấn của Thư Hân.
Tối nay là sinh nhật Phó Sùng.
Cô ta thuê một địa điểm, trang trí để tổ chức sinh nhật cho anh.
“Còn mười phút nữa là A Sùng đến rồi.”
“Tụng Tụng, em mặc bộ đồ linh vật này vào, đừng để anh ấy thấy mặt, lát nữa giúp bọn chị chụp vài tấm hình, nhảy vài điệu là xong nhiệm vụ rồi.”
“Hôm nay nhẹ nhàng thôi, được chứ?”
Tôi nhận lấy bộ đồ linh vật cồng kềnh, gật đầu:
“Vâng.”
“Cảm ơn cô Thư.”
Cô ta xoa đầu tôi:
“Ngoan lắm.”
“Gần đây em ngoan cực kỳ.”
“Tốt đến mức hôm kia chị đi ăn với A Sùng gặp giáo sư Mạnh, cũng không nỡ mở miệng nhờ ông ấy đừng mổ cho mẹ em nữa.”
Tôi siết chặt bộ đồ linh vật, bắt đầu mặc vào.
“Cảm ơn cô Thư.”
“Em sẽ làm thật tốt mọi việc cô giao cho.”
Cô ta nhìn tôi lóng ngóng mặc đồ, bật cười.
“Chậm thôi, chậm thôi.”
“Cẩn thận kẻo ngã đấy.”
19
Thư Hân thuê hơn mười người mặc đồ linh vật nhảy múa mở màn tạo không khí.
Tôi hòa vào giữa họ.
Phó Sùng chỉ liếc nhìn bọn tôi vài giây, nhướng mày.
“Dạo này em thích kiểu này à?” Anh hỏi Thư Hân.
“Dễ thương mà, anh không thấy sao?”
Cô ta luồn tay vào áo khoác của Phó Sùng, ôm lấy eo anh.
“Ngài tổng tài à, anh đúng là quá ‘doanh nghiệp’ rồi, không thưởng thức nổi phong cách cổ tích lãng mạn luôn à?”
Phó Sùng chỉ đáp: “Miễn là em thích.”
Thư Hân vẫy tay với tôi:
“Là em đi, qua đây giúp chị chụp mấy tấm ảnh.”
Tôi nghe lời bước lại, cầm lấy máy ảnh.
Phó Sùng không để ý, liếc tôi một cái rồi nhắc nhở:
“Đội đầu thú tầm nhìn bị hạn chế.”
“Tháo ra rồi hãy chụp.”
Nụ cười trên môi Thư Hân khựng lại một chút.
Tôi hạ thấp giọng đáp:
“Anh yên tâm, em vẫn chụp được.”
Phó Sùng nhận lấy khăn ướt từ người phục vụ để lau tay.
Vừa dứt lời, ánh mắt anh đột nhiên nhìn chằm chằm về phía tôi.
Đôi mắt đen thẫm lặng lẽ quan sát.
Theo lẽ thường, anh không thể nhận ra giọng tôi.
Tôi đã cố ý hạ thấp, hơn nữa còn bị bộ đồ linh vật dày cộp che chắn, khiến âm thanh cũng biến đổi.
Thư Hân cũng phát hiện ra điều gì đó.
Cô ta kéo Phó Sùng đến trước bánh kem:
“Anh ngẩn ra làm gì vậy? Mau lại đây.”
Tôi thở phào, giơ máy lên bắt đầu chụp ảnh.
Nhiệm vụ cuối cùng là quay video.
Thư Hân muốn khiêu vũ một điệu waltz với Phó Sùng, tôi chỉ cần quay xong toàn bộ là có thể rời đi.
Thư Hân khoác tay lên vai anh, từ tốn bước từng bước khiêu vũ.
“Lần trước anh nói hợp đồng hôn nhân của hai người sắp hết rồi.”
“Vậy sắp tới, em có thể chính thức công khai làm bạn gái của anh rồi chứ?”
Khi Phó Sùng xoay người, ánh mắt anh thoáng lướt qua tôi, không dừng lại.
“Nói gì đi chứ, phải không?” Thư Hân giục.
“Ừ.”
“Vậy thì tốt quá, anh biết không, em sợ chết đi được.”
“Em còn tưởng anh thật sự thay lòng đổi dạ rồi cơ.”
“Nhưng nghĩ lại thì, làm sao anh có thể thích loại vịt con xấu xí như cô ta được.”
Ánh mắt Phó Sùng dừng lại trên người phục vụ đang bưng khay đi qua sau lưng cô ta, anh buông tay cô ra.
“Ăn cơm trước đi.”
“Cũng được.”
Thư Hân cười tươi vẫy tay với tôi:
“Xong rồi đó, em có thể về rồi.”
Tôi không dám nói thêm gì, gật đầu rồi rời khỏi nơi đó.
20
Tôi cứ nghĩ tối nay Phó Sùng sẽ không về.
Tôi tắm xong bước ra uống nước, thì vừa đúng lúc anh cũng vào nhà.
Áo khoác được anh tùy tiện đặt ở cửa ra vào, trên người vẫn còn hơi lạnh từ ngoài trời.
“Phó tiên sinh.”
Tôi chào một tiếng, rồi cầm cốc nước định quay về phòng.
Phó Sùng chắn trước mặt tôi, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Hôm nay vẫn chưa qua em có thể chúc sinh nhật vui vẻ cho Phó tiên sinh của em không?”
Tôi kinh ngạc, mở to mắt.
“Hóa ra hôm nay là sinh nhật anh.”
“Chúc mừng sinh nhật, Phó tiên sinh.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cốc nước trong tay.
Không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt phức tạp khó đoán từ anh.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Cảm ơn.”
Phó Sùng vẫn không có ý nhường đường.
Anh dùng giọng trò chuyện thường ngày hỏi:
“Mấy hôm nay em về khá muộn.”
“Làm thêm giờ à?”
Tôi bình thản:
“Vâng.”
“Dạo này hơi bận.”
Anh không nói thêm gì nữa, nghiêng người nhường đường cho tôi về phòng.