Chương 1 - Kẹo Ngọt Và Nỗi Đau
1
Tôi bỏ ra hai vạn đồng mời chuyên gia dinh dưỡng giỏi nhất để điều chỉnh đường huyết cho bố, vậy mà ông vẫn luôn than cơm canh vô vị.
“Thật ra con chỉ keo kiệt thôi, lần trước mấy món điểm tâm em gái con mua, con lén vứt đi, tưởng bố không biết sao?”
Tôi sững người, ngỡ ông đang nói đùa, ngượng ngập cười cười rồi hỏi ông sao lại nghĩ như vậy.
Ông trừng mắt lườm tôi một cái, lập tức đổi sang chuyện khác:
“Cơm canh nhạt nhẽo như nước lã, ăn còn chẳng bằng không ăn.”
Tôi nhìn kỹ mới phát hiện ông đã lén bỏ hẳn hai thìa đường to vào thức ăn.
Tôi vừa cất lọ đường đi vừa khuyên ông rằng bệnh tiểu đường tuyệt đối không được đụng vào.
Kết quả, ông hất tôi ra, khăng khăng đòi lấy lại.
“Em gái con nói rồi, sống thì phải vui vẻ, ăn không vui thì sống lâu để làm gì?”
Ông càng nói càng kích động, bất ngờ ném mạnh đôi đũa xuống bàn:
“Chỉ biết phung phí tiền! Có phải con chịu khổ đâu, tất nhiên con không thấy xót, không như em gái con, nó biết bố thích ăn gì.”
Ngực tôi chợt trầm xuống, lập tức gọi điện cho chuyên gia dinh dưỡng thanh toán hết khoản phí, rồi kéo bố ra khỏi tất cả nhóm người thân, đồng thời gửi tin nhắn chung: Bố tôi bệnh nặng, tuyệt đối cấm ngọt, ai dám cho thì tự chịu hậu quả.
________________
Tin chưa đầy một phút đã gửi đi, điện thoại bố tôi liền reo vang.
Ông liếc màn hình, như vớ được phao cứu sinh, vội vàng bắt máy.
“Tiểu Ngọc, con mau phân xử giúp bố!”
Ông bật loa ngoài, giọng em gái tôi – Giang Ngọc – ngọt ngào truyền ra:
“Bố, sao vậy? Chị lại chọc giận bố à?”
Bố tôi như lấy lại sức sống, lập tức mách lẻo:
“Nó đuổi bố ra khỏi nhóm người thân! Còn không cho bố ăn gì! Sống thế này sao mà chịu nổi!”
Giang Ngọc bên kia khẽ cười:
“Chị, sao chị lại thế nữa. Bố lớn tuổi rồi, chỉ muốn ăn cho vừa miệng, chị đừng quản nghiêm quá.”
Tôi cầm lọ đường trên bàn, giơ về phía điện thoại.
“Em mua à?”
Đầu dây bên kia khựng lại giây lát.
“Là em mua, thì sao?” Giang Ngọc ngang ngược đáp, “Bác sĩ nói là ăn ít, đâu phải tuyệt đối không được ăn. Bố vất vả cả đời, hưởng thụ chút thì sao?”
Bố tôi nghe xong liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn tôi vừa đắc ý vừa thách thức.
“Tháng trước đường huyết tăng vọt, suýt gây toan ceton, em quên rồi sao?” Giọng tôi lạnh lùng.
“Ôi dào, chẳng phải không sao đó thôi.” Giang Ngọc thờ ơ, “Chị đúng là hay làm quá, bố tự biết sức mình.”
Tôi không nói thêm, thẳng tay cúp máy.
Bố tôi thấy vậy liền hất bát ra, mặt đỏ bừng tức giận.
“Không ăn nữa! Chết đói cho xong!”
Tôi lẳng lặng dọn hết cơm canh mang vào bếp, không nói lấy một lời.
Ông tưởng tôi sẽ như trước, dịu giọng dỗ dành.
Nhưng tôi chỉ đặt máy đo đường huyết và kim tiêm lên bàn, rõ ràng trước mặt.
“Hôm nay là lần thứ tư rồi, tự đo đi.”
Sắc mặt ông lập tức khó coi, môi run run, nhưng chẳng nói nổi một chữ.
________________
Đêm xuống, tôi nghe trong phòng ông vang lên những tiếng lục lọi khe khẽ.
Đẩy cửa bước vào, quả nhiên ông đang vụng trộm lục ngăn kéo đầu giường.
Thấy tôi, ông giật nảy, vật trong tay “bộp” rơi xuống đất.
Một túi kẹo vừng, bao bì in logo quán mà Giang Ngọc thích nhất.
Ánh mắt ông thoáng né tránh.
Tôi không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt lên, rồi ngay trước mặt ông, ném thẳng cả túi vào bồn cầu.
Ấn nút xả, dòng xoáy cuốn sạch từng viên kẹo bóng loáng.
“Con!” Ông run bần bật vì tức, chỉ tay vào mặt tôi, “Con muốn lấy mạng bố hả?!”
Tôi nhìn gương mặt ông đỏ bừng vì giận dữ, lòng chỉ thấy lạnh lẽo.
Ông không biết, người thật sự muốn hại ông, chính là đứa con gái mà ông cưng chiều nhất.
Tôi xoay người về phòng, khóa cửa lại.
Chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Xin chào, đơn mì ngọt cay của khách Giang.”
Tôi mở cửa, trả tiền, rồi thản nhiên đem cả bát mì ngập dầu đỏ và đường ấy, đổ thẳng xuống cùng cái bồn cầu kia.
2. Sáng hôm sau, bố tôi không ra khỏi phòng.
Tôi gõ cửa mấy lần, bên trong vẫn im lìm.
Nghĩ ông lại đang giận dỗi, tôi cũng mặc kệ, tự ăn sáng rồi đi làm.
Đến giờ nghỉ trưa, nhóm chat gia đình bỗng nổ tung.
Là Giang Ngọc gửi một tấm ảnh.
Trong ảnh, bố tôi nằm trên giường, mặt mày tiều tụy, môi khô nứt, trông yếu ớt vô cùng.