Chương 2 - Kem Tan Mau Hơn Người Quên

6

A, dữ thật đấy.

Vậy thì… tại sao tôi không trốn chứ?

Chẳng phải chính anh ta đã nói câu đó sao?

Chính miệng anh ta đã nói—sau này đừng gặp lại nhau nữa.

Tôi còn nhớ rõ, cái đêm chúng tôi ly hôn.

Cả hai thức trắng, ngồi trong phòng khách, im lặng rít thuốc suốt cả đêm.

Trước khi xuống xe, tôi đã níu lấy vạt áo của Cận Lam.

“Không ly hôn… có được không?”

Điếu thuốc trên môi anh ta kẹp chặt, nhưng chẳng buồn châm lửa.

Anh ta lặng im.

Cuối cùng, anh ta gỡ từng ngón tay tôi ra, từng ngón một, thật nhẹ.

Đôi mắt đỏ hoe.

“Lâm Thất Thất, chính em tự thấy đi…

“Chúng ta còn quay lại được không?”

7

Tôi nghĩ nghĩ, cũng đúng.

Cận Lam nắm chặt lấy cánh tay tôi, kéo tôi thẳng vào cục dân chính.

Tại sao giấy chứng nhận ly hôn cũng là màu đỏ chứ?

Rõ ràng là một khoảnh khắc đau lòng như vậy, thế mà lại dùng màu đỏ để che đậy nỗi buồn.

Anh ta nắm lấy tay tôi, giữa ánh mắt kinh ngạc của nhân viên làm thủ tục.

Chúng tôi—một đôi vợ chồng vừa mới ly hôn xong—vậy mà lại gần như dìu nhau bước ra khỏi cục dân chính.

Đứng trước chiếc xe đậu ngoài cổng, anh ta lặng lẽ nhìn tôi.

Mấy ngày không cạo râu, đôi mắt đã chẳng còn sáng như trước, mà phủ đầy vẻ uể oải.

Anh ta nhìn tôi một lát, rồi dứt khoát nhét chìa khóa xe và thẻ ngân hàng vào tay tôi.

“Sổ đỏ vẫn luôn ghi tên em.”

“Tất cả đều cho em.”

Sau đó, anh ta cúi người xuống.

Trán anh ta chạm vào giữa chân mày tôi—mang theo hơi ấm nhàn nhạt, nhưng chóp mũi lại lạnh lẽo.

“Lâm Thất Thất, sau này đừng gặp lại nữa.”

“Tự lo cho mình đi.”

Anh ta để lại tất cả cho tôi, rồi quay lưng, đi về hướng ngược lại với con đường trở về nhà.

Tôi đưa tay ra—nhưng chẳng thể nắm lấy bất cứ thứ gì.

Ngồi bệt xuống bồn hoa ven đường, tôi khóc đến mức không còn ra hình người.

Cận Lam… thật sự không cần tôi nữa rồi.

8

Tiếng gõ cửa bên ngoài, không nhanh không chậm.

Trong phòng không bật đèn.

Có lẽ cứ giả chết một lúc, anh ta sẽ tự động rời đi thôi.

“Lâm Thất Thất.”

Giọng Cận Lam lạnh lùng vang lên:

“Giỏi nhỉ? Chuyện lớn như vậy mà cũng giấu tôi được?”

Tôi ngớ người.

Giấu anh ta cái gì cơ?

Người đàn ông này, đến cả trên xương cụt của tôi có mấy cái nốt ruồi cũng rõ mồn một.

Dạo này trí nhớ của tôi không tốt, hay quên.

Tôi dựa vào cửa, ngồi xổm xuống, nghĩ nát óc một lúc lâu.

Ánh mắt chợt dừng lại—

Tsk, bình nước vịt vàng nhỏ của con trai lại quên mang theo rồi.

À… nhớ ra rồi.

Chuyện tôi giấu anh ta…

Chính là—tôi đã lén lút sinh một đứa con.

9

“Lâm Thất Thất.”

Giọng của Cận Lam dần trầm xuống.

Nghe có vẻ như… anh ta cũng đang tựa lưng vào cửa mà nói chuyện.

“Chúng ta nói chuyện đi, được không?”

Giọng điệu của anh ta mềm xuống.

Tôi cứ tưởng cả đời này, anh ta sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó nữa.

Mũi tôi cay cay, hốc mắt chợt nóng lên.

Tôi đang định mở miệng—

Thì bỗng nhiên, giọng của bà Lý hàng xóm bên cạnh vọng qua:

“Cậu tìm Tiểu Lâm à?”

“Nó không còn ở đây nữa đâu.”

Bà Lý đã lớn tuổi, mắt không còn nhìn rõ nữa.

Ngày thường, tôi nấu cơm đi chợ đều tiện tay mua thêm cho bà một phần, đôi khi còn giúp dọn dẹp nhà cửa.

Ban đầu, bà không thích người lạ, thậm chí ngay cả với chính con trai mình cũng chẳng mấy thân thiết.

Khuôn mặt nhăn nheo lúc nào cũng nghiêm nghị, đôi mắt đục ngầu khiến bà trông có vẻ dữ dằn.

Nhưng Bảo Bảo thì chẳng sợ bà chút nào.

Mỗi ngày đều ríu rít “bà ơi” ngọt xớt, lâu dần, đến cả tảng đá lạnh lẽo cũng phải ấm lên.

Thỉnh thoảng tôi mang cơm qua cho bà, bà sẽ dùng gậy gõ gõ lên cái ghế gỗ cũ kỹ không biết moi từ đâu ra, rồi quát Bảo Bảo:

“Thằng khỉ con, lại đây ngồi xuống ăn cơm.”

“Đừng có quấy rầy mẹ mày nữa.”

Bà Lý bị viêm phế quản mãn tính, trời lạnh là lại tái phát.

Bà ho khan hai tiếng, giọng khàn đặc và già nua:

“Đi đi, người ta không còn ở đây nữa đâu.”

10

Hai năm trước, tôi mắc một khoản nợ khổng lồ.

Dắt theo Bảo Bảo, tôi trốn vào khu chung cư cũ nát này.

Tôi đã dặn bà Lý, nếu có người lạ tìm đến, cứ bảo rằng tôi đã chuyển đi rồi.

Xem ra, bà vẫn còn nhớ.

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Cận Lam lại vang lên:

“Vậy bà có biết cô ấy đang sống ở đâu không?”

Bà Lý chỉ gõ gậy “cộc cộc” xuống đất, không có vẻ gì là muốn trả lời.

Bên ngoài, cái bóng hắt qua khe cửa vẫn đứng yên hồi lâu.

Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.

Cuối cùng, Cận Lam rời đi.

Bảo Bảo là con trai anh ta.

Nhưng tôi không định trả lại thằng bé cho anh ta.

11

Bảo Bảo sắp tan học rồi, tôi đi đón thằng bé.

Trời nắng gắt, nóng đến mức tôi chịu không nổi, lại mò đến tủ đông lấy một cây kem, trốn dưới bóng cây vừa ăn vừa hóng gió.

Lần này tôi chọn một cây kem pudding nhỏ.

Vẫn là loại này hợp khẩu vị tôi nhất.

Vừa cắn một miếng—

Chiếc Cayenne kia lại xuất hiện.

Mà Bảo Bảo, cũng vừa bước ra khỏi cổng trường.

Tôi nháy mắt ra hiệu, làm đủ mọi động tác tay.

Bảo Bảo hiểu ngay, nhanh như chớp quay đầu chạy thẳng vào trong trường.

Khi Cận Lam dựa vào cửa xe rít đến điếu thuốc thứ bảy—

Tôi đã ngồi yên vị trong một quán KFC với Bảo Bảo.

Bảo Bảo vừa cắn khoai tây chiên, vừa nhìn tôi gặm cánh gà cay, hai má phồng lên, vẻ mặt đầy bất mãn.

Tôi nhả ra một miếng xương, hỏi:

“Sao thế? Mặt mày khó ở thế kia?”

Bảo Bảo gần như dán cả mặt vào chiếc cánh gà trong tay tôi, ấm ức hỏi:

“Mẹ ơi, cánh gà ngon lắm hả?”

Tôi thong thả nhai, gật đầu rất nghiêm túc:

“Hơi cay. Nhớ sau này đừng ăn, sẽ rát cổ họng đấy.”

Bảo Bảo xị mặt:

“Thế kem hồi trưa ngon lắm hả?”

Tôi xoa xoa má, lắc đầu đầy đau khổ:

“Ngon thì ngon, nhưng dính răng lắm. Mẹ ăn xong rụng mất một cái răng rồi.”

“Nhớ kỹ nhé, Bảo Bảo—kem càng đẹp mắt thì càng dễ lừa người ta.”

Bảo Bảo gật gù như thể đã hiểu ra điều gì đó.

Trên đường về, hai mẹ con tôi nắm tay nhau đi qua con hẻm nhỏ.

Một gia đình ba người đi lướt qua bên cạnh.

Bảo Bảo ngước lên hỏi tôi:

“Mẹ ơi, sao con không có ba?”

Tôi ngồi xổm xuống, xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, giọng đầy xót xa:

“Bố con… chết rồi.”

Ngay lúc đó, một giọng nói nghiến răng ken két từ phía sau vang lên:

“Lâm Thất Thất, hóa ra cô thực sự đi khắp nơi rêu rao rằng tôi chết rồi à?!”

12

Tôi giật mình một cái.

Quay đầu lại, thấy Cận Lam tóc tai bù xù, trông cứ như vừa chạy bộ cả quãng đường đến đây.

Tôi cười gượng:

“Hê, trùng hợp ghê.”

Anh ta kéo khóe môi, nhưng chẳng có chút ý cười nào.

“Không trùng hợp.”

“Ông đây đã phục kích cô suốt ba ngày rồi.”

Tôi sững người.

Ngay sau đó, Cận Lam giơ tay chỉ vào Bảo Bảo:

“Con trai tôi?”

Dù gì thì cũng chẳng khác nào bản sao thu nhỏ—một phiên bản dễ thương hơn, đáng yêu hơn của Cận Lam.

Nhưng tôi vẫn quyết định nói dối đến cùng.

“Ôi chao, tiếc quá.

“Mặc dù tôi cũng rất muốn con trai mình là thiếu gia đời thứ ba của một gia đình giàu có… nhưng mà, thằng bé thực sự không phải con anh.”

Cận Lam coi như không nghe thấy.

Anh ta cúi người, một tay chống gối, động tác hơi gượng gạo, chạm vào mặt Bảo Bảo.

“Tên gì?”

Bảo Bảo ngẩng đầu, chớp mắt to tròn:

“Soái ca.”

Cận Lam “…”