Chương 4 - KẺ TRỘM HOA HỒNG
Đi một đoạn khá xa, cậu ta mới buông tay, nhìn tôi, nghiêm giọng:
"Đã nghi ngờ cậu ta thì tránh xa cậu ta ra."
Tôi cười thầm trong lòng khi thấy cậu ta "kẻ cắp la làng", nhưng vẫn giả vờ khó xử:
"Chỉ là đoán thôi, chưa chắc chắn là cậu ấy. Cùng là bạn học, em không muốn làm rõ quá."
Nghe vậy, lông mày Đỗ Nhược Thanh càng nhíu chặt. Tôi bồi thêm:
"Hơn nữa, cậu ấy là chủ tịch câu lạc bộ kịch, ngày nào em cũng phải gặp, em không dám đắc tội với cậu ấy."
Sắc mặt cậu ta ngày càng tối sầm, cuối cùng cậu ngước đôi mắt đen láy nhìn tôi:
"Được, vậy tôi sẽ đến câu lạc bộ với em."
Tôi mang theo lời hứa của Đỗ Nhược Thanh về ký túc xá, thì lại nhận được một tin nhắn ẩn danh:
"Bé con, em là của anh, đừng nhìn người đàn ông nào khác, chỉ được nhìn anh thôi, có được không?"
Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy Đỗ Nhược Thanh vẫn còn đứng dưới lầu, chưa rời đi. Thật không ngờ cậu ta có thể chuyển đổi trạng thái từ một kẻ điên sang người bình thường nhanh đến vậy.
Thật thú vị.
Tôi nhắn lại:
"Không cho tôi nhìn người khác? Vậy trước tiên anh cho tôi xem, anh có gì đáng để tôi nhìn nào?"
Sau khi gửi tin nhắn, tôi ngẩng lên thì Đỗ Nhược Thanh đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Năm phút sau, một bức ảnh được gửi tới.
Vạt áo được kéo lên, để lộ cơ bụng rắn chắc với các múi cơ rõ ràng, đầy sức hút.
Đường nét cơ bắp săn chắc, khỏe khoắn, xen lẫn những giọt mồ hôi nóng bỏng, đang chảy dọc theo rãnh xương chậu, dẫn ánh mắt người nhìn về vùng tam giác đầy mê hoặc.
Đầu lưỡi tôi bất giác liếm nhẹ môi. Tôi lập tức lưu ảnh lại.
Rồi mới để ý, bối cảnh trong bức ảnh là nhà vệ sinh của một ký túc xá nào đó.
Chiếc áo bóng rổ treo trên tường trông rất quen.
Chẳng lẽ cậu ta vừa mới chế nhạo Quan Hiên mà đã chạy tới ký túc xá của anh ta mượn chỗ để chụp ảnh?
Dù gì cậu ta cũng không ở nội trú và chẳng có nhiều bạn bè thân thiết.
Tin nhắn lại đến:
"Bé con có thích không? Anh còn rất giỏi ở những chỗ khác nữa! Nếu muốn xem... cũng có thể chụp thêm."
Ừm... xét theo những bức ảnh trước, có lẽ là rất ấn tượng.
Nhưng tôi trả lời:
"Thôi đi, có những thứ tôi phải tự mình nhìn mới biết có giỏi thật không."
Sau tin nhắn đó, cậu ta không nhắn lại nữa, chắc ai cũng đoán được cậu ta đang bận làm gì.
Chỉ là không biết chủ nhân thật sự của căn phòng kia sẽ nghĩ thế nào về việc này.
Tôi rất chu đáo, chờ nửa tiếng rồi mới chuyển sang nhắn tin hỏi số chính của Đỗ Nhược Thanh xem cậu đã về nhà chưa.
Rất nhanh sau đó, cậu ta gửi lại một bức ảnh chụp cửa sổ kính lớn trong phòng của mình ngoài khuôn viên trường.
Tầm nhìn từ cửa sổ tuyệt đẹp, rất lý tưởng để chơi vài trò vui.
Nhưng nửa tiếng đã xong và về đến nhà? Tốc độ này...
Tôi chưa kịp nghĩ nhiều thì điện thoại lại vang lên, lần này là tin nhắn của Quan Hiên.
"Tân Ly, mai đến câu lạc bộ, có chuyện muốn nói với em."
---
Tôi chọn dùng Quan Hiên làm mồi để dụ Đỗ Nhược Thanh vì tôi biết điều này sẽ khiến cậu ta cảm thấy bị đe dọa.
Vì thực tế, Quan Hiên đối xử với tôi tốt hơn hẳn bình thường.
Tôi được vào câu lạc bộ kịch hoàn toàn nhờ sự ưu ái của anh ta.
Ngày phỏng vấn, tôi thậm chí chưa kịp mở lời, anh ta đã cười tươi thông báo tôi trúng tuyển.
Lý do anh ta đưa ra rất đơn giản: tôi đẹp.
Và vì lý do đó, anh ta còn dành cho tôi nhiều đặc quyền khác.
Sự thiên vị của anh ta kín đáo nhưng ai cũng nhận ra.
...