Chương 1 - KẺ TRỘM HOA HỒNG
Tôi bị một kẻ biến thái theo dõi.
Hắn gửi tin nhắn quấy rối tôi mỗi ngày:
“Bé cưng, em thơm quá, muốn liếm quá đi.”
Kèm theo đó là những bức ảnh dung tục.
Bạn tôi đề nghị báo cảnh sát, nhưng tôi từ chối.
Nhìn cậu trai rạng rỡ dưới sân vận động, tôi khẽ nhếch môi, trả lời lại:
“Đến mà liếm.”
Hừm, ai chẳng là kẻ biến thái cơ chứ?
---
Lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn quấy rối là sau khi tôi gia nhập câu lạc bộ kịch nói.
Hôm đó, tôi thử vai Hoàng tử bé và nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Sau khi kết thúc, tôi cởi bộ trang phục và chuẩn bị rời đi thì điện thoại vang lên liên tục.
【Em là bông hồng duy nhất trong sa mạc khô cằn của anh, anh nguyện dùng máu mình để tưới em.】
【Thuần phục anh đi, Hoàng tử bé của anh.】
【Anh sẵn sàng làm con cáo của em.】
Tôi tưởng đây là lời tỏ tình của một nhà thơ nào đó gửi nhầm. Nhưng ngay sau đó, một bức ảnh được gửi tới.
Đó là một bức ảnh chụp lén tôi.
Ống kính tập trung vào vòng ba khi tôi đang cúi xuống, để lộ vết hằn đỏ từ chiếc quần ngắn bó sát.
Ý đồ của người chụp đã quá rõ ràng.
Trước khi tôi kịp nghĩ ra lời phản pháo, một bức ảnh khác lại được gửi đến.
Một tờ khăn giấy nhàu nhĩ dính đầy chất lỏng đặc quánh, trắng đục, không cần nói cũng biết là gì.
Tôi vô cùng phẫn nộ, tức đến mức muốn gọi điện chửi thẳng mặt hắn.
Nhưng ánh mắt tôi bất chợt dừng lại ở bàn tay trong bức ảnh.
Mặt trong ngón trỏ có một vết sẹo hình lưỡi liềm mờ nhạt.
Tôi nhận ra vết sẹo đó.
---
Trong tủ của tôi có một đôi tay với cùng vết sẹo lưỡi liềm ấy.
Đó là tay của Đỗ Nhược Thanh.
Không ai biết rằng, tôi – người được cả trường công nhận là cậu bé ngoan hiền, sạch sẽ, lại là một kẻ biến thái cuồng loạn trong bóng tối.
Từ nửa năm trước, tôi bắt đầu lén quan sát Đỗ Nhược Thanh.
Chính xác mà nói, từ lần đầu tiên gặp cậu ấy, ánh mắt tôi đã không thể rời đi.
Tôi không bao giờ quên được ngày hôm đó, cậu ấy đứng trong đội ngũ chào mừng tân sinh viên, như một bức tượng thần được đặt nhầm chỗ.
Toàn thân cậu ấy như được tạc nên từ những đường nét hoàn mỹ, lạnh lùng, xa cách nhưng đầy cuốn hút.
Khuôn mặt làm đảo điên thế giới đó lại đi cùng một đôi tay khiến người ta phải ngây dại.
Thon dài, mạnh mẽ, từng đường gân xanh đều như mọc đúng nơi tôi say mê nhất.
Tôi mê mẩn đôi tay ấy, tôi biết rõ từng chi tiết trên đó, kể cả vết sẹo hình lưỡi liềm kín đáo ấy.
Bởi vì tôi đã quan sát nó hàng nghìn lần, đến mức có thể tạo ra một bản sao hoàn chỉnh. Trong những đêm mà ham muốn trỗi dậy điên cuồng, đôi tay đó chính là niềm an ủi của tôi.
Và bây giờ, đôi tay ấy xuất hiện trong điện thoại tôi, chứa đựng cả những dục vọng bẩn thỉu của chủ nhân nó dành cho tôi.
Thật thú vị làm sao!
Người tôi mê mẩn cũng đang thèm khát tôi một cách bệnh hoạn. Còn gì thú vị hơn một trò chơi như thế này?
Tôi vuốt ve bức ảnh, nhìn đôi tay trong đó, rồi lưu lại.
Tôi không định đối chất với cậu ấy, cũng chẳng muốn chơi trò yêu đương kiểu thông thường.
Tình yêu tầm thường thì làm sao thú vị bằng một trò chơi hai mặt?