Chương 3 - Kẻ Thù Nơi Bàn Ăn
4
Sáng hôm sau, tôi vác quầng thâm mắt đi học.
Nửa đường gặp ngay cô chủ nhiệm, bị gọi vào văn phòng nói chuyện.
“Em đã quyết định chọn trường nào chưa?”
“Dạ rồi ạ.”
“Lộ Lộ này, dù học sinh nghệ thuật có được nới phần văn hóa, nhưng mà…” – Cô ngập ngừng.
Tôi hiểu ý cô.
Thi cử mấy lần gần đây, tôi bị lệch môn nghiêm trọng, đặc biệt là điểm toán thấp thảm hại.
“Em có nhiều giải thưởng, nền tảng múa cũng ổn. Còn hai tháng nữa thôi. Cố gắng kéo điểm văn hóa lên nhé.” – Cô vỗ vai tôi, mỉm cười khích lệ – “Cô chúc em đậu vào ngôi trường em mong muốn.”
Vừa bước ra khỏi văn phòng, tôi ngáp liên tục hai cái.
Đúng lúc đang há miệng hết cỡ thì đụng mặt Lục Thức đi tới từ phía đối diện.
Tôi vội đưa mu bàn tay che miệng. Anh ta nhẹ nhàng gật đầu, coi như chào hỏi.
Khi anh ta đi ngang qua tôi khẽ níu vạt áo sơ mi của anh.
“Chào buổi sáng, bạn Lục Thức.”
“Chào. Có chuyện gì à?”
Lục Thức dừng bước, dù hành lang đông học sinh đi lại, anh vẫn không gạt tay tôi ra.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ, mắt cong cong: “Còn sớm mà. Anh có rảnh đi ăn sáng với tôi không?”
“Cậu chưa ăn à?” – Anh hơi bất ngờ, rồi xoay người đi về phía cầu thang – “Đi thôi.”
Tôi nhanh chân đi theo, sóng bước cùng anh xuống cầu thang.
Biết Lục Thức đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi và anh cùng đi gần đến vậy ở trường.
Bắt gặp ánh mắt của mấy học sinh xung quanh, tôi cũng tò mò liếc sang Lục Thức bên cạnh.
Phát hiện ra hôm nay tôi buộc tóc đuôi ngựa cao, vừa khéo… ngang tầm tai của anh.
“Lục Thức, anh cao chắc cỡ mét tám mươi lăm hả?” – Tôi tiện miệng bắt chuyện.
“Mét tám mươi bảy.”
“Tôi mét bảy.”
“Ừ, rồi sao?” – Anh ta hơi cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi va vào nhau.
Tôi buột miệng nói không suy nghĩ: “Bạn gái anh cao bao nhiêu vậy? Người ta bảo nam nữ chênh nhau 15cm thì hôn không cần nhón chân đó.”
Lục Thức khẽ cong môi:“Tôi có thể cúi xuống.”
Cuối xuân đầu hạ, ánh nắng sớm vừa lên, chiếu khiến vành tai tôi và anh ta đều hơi đỏ.
Ánh sáng chiếu ngược làm gương mặt anh càng thêm trong trẻo, dịu dàng.
Nam chính học bá trong mấy truyện thanh xuân vườn trường mà tôi từng đọc bỗng nhiên… có gương mặt thật rồi.
Không biết là đứa bạn nào bên khối nghệ thuật đột nhiên la lên: “Uây, là Lộ tỷ với Lục Thức hả? Hai người đang hẹn hò đấy à?!”
Tôi hoảng hốt xua tay: “Không phải, tôi…”
“Không có đâu, tôi chỉ đi ăn sáng cùng Hứa Mộng Lộ thôi.” – Lục Thức thản nhiên tiếp lời.
Mấy đứa bên nghệ thuật nghe xong càng hò hét to hơn, còn nháy mắt đầy ẩn ý: “Hiểu rồi hiểu rồi~ Không hổ là Lộ tỷ nha~”
Lục Thức dùng cằm chỉ về phía bên kia đường: “Đi ăn bánh áp chảo với cháo bí đỏ đi? Món cậu thích nhất đấy.”
Tại quán ăn sáng, tôi và anh ngồi đối diện nhau.
Trước khi anh kịp trả tiền, tôi đã quét mã thanh toán xong rồi.
Lục Thức nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: “Cậu là quân sư của tôi, đáng ra phải để tôi mời mới đúng.”
Tôi cười: “Nói thẳng luôn nhé, tôi cần anh đấy.”
Chiếc muỗng trong tay anh rơi vào bát, đậu nành bắn vài giọt ra bàn.
“Cần tôi làm gì?” – Anh vội rút khăn giấy lau sạch.
“Lục Thức, anh có thể dạy tôi học toán không?”
“Học toán?” – Tay anh khựng lại – “Được, cậu muốn bắt đầu từ khi nào?”
“Tối nay luôn? Tôi nói với mẹ một tiếng để mẹ bảo với dì Đổng, tan học anh qua nhà tôi ăn cơm luôn nhé?” Thấy anh chưa trả lời, tôi nắm tay áo anh lắc nhẹ.
“Xem như tôi đã giúp anh rồi, giờ anh cũng giúp lại tôi chút đi?”
Lục Thức siết chặt khăn giấy trong tay: “Bạn trai cậu không giúp được à? Hai người yêu xa sao?”
“Hả? Nếu anh ngại thì tôi nhờ mẹ tìm cho tôi một sinh viên nam…”
“Tối nay tan học, gặp nhau ở phòng tự học.”
“Không về nhà tôi à?”
“Không, học ở trường thôi.”
“Không được…” – Tôi xụ mặt – “Tôi phải ăn tối xong mới có sức học chứ…”
Ánh mắt Lục Thức lướt qua gương mặt đang diễn hơi lố của tôi, khóe miệng gần như không nhịn được: “Ừ, tôi về nhà cậu.”
Lục Thức đồng ý dạy kèm, khiến tôi vui âm thầm cả buổi.
Anh đột nhiên nghiêng người tới gần: “Cảm giác thế nào?”
“Hả? Cảm giác gì?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện tay mình… vẫn đang nắm tay anh chưa buông.
Tay anh trắng, thon dài, đốt ngón tay rõ nét. Ngay cả móng tay cũng được cắt tỉa sạch sẽ, gọn gàng.
Nếu trả lời theo nghĩa đen thì… đúng là “tay anh cầm thích thật”.
Tôi vì ngại nên khi buông ra còn cố đập nhẹ vào mu bàn tay anh: “Cũng… tạm được.”
“Tạm được?” – Lục Thức nhìn tôi, ánh mắt tối đi – “Vậy nói thử xem, thế nào mới gọi là cầm tay đạt chuẩn?”
Đúng là học bá, đến chuyện này cũng nghiêm túc cầu tiến.
Đã nhận lời dạy toán cho tôi, thì tôi cũng không ngại “dạy lại” anh cách tương tác với con gái.
Tôi cười, chủ động nắm lấy tay anh, đan mười ngón tay lại.
“Bình thường thì nắm thế này nè.”
Mặt Lục Thức lập tức đỏ ửng. Nhìn vẻ mặt đó, tự dưng tôi thấy… vui ghê.
Anh hít sâu vài cái rồi nói thật: “Đau thật đấy.”
“…”
Tôi bối rối buông tay anh ra: “Tay tôi khỏe quá. Có lẽ tay bạn gái anh dịu hơn. Chuyện nắm tay ấy mà, luyện nhiều là quen thôi.”
Da của Lục Thức rất trắng, chỗ bị tôi nắm qua giờ đỏ hết cả lên.
Tôi hơi nhăn mày, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Dù gì thì… đây cũng là lần đầu tiên tôi nắm tay con trai.
Hơi căng thẳng nên chắc lực tay hơi mạnh thật.
“Cậu cũng nắm tay bạn trai kiểu vậy à?” – Lục Thức lắc nhẹ tay, hỏi.
Tôi bĩu môi: “Thì sao?”
“Hứa Mộng Lộ.” – Lục Thức nhìn tôi rất nghiêm túc – “Hay là… cậu nên luyện thêm đi? Nắm thế này không giống yêu đương, giống hỏi cung. Cậu bóp chặt quá rồi.”
“… Được rồi.” – Nói xong, tôi lại chủ động nắm tay anh thêm lần nữa.
Nhìn hai bàn tay đang đan chặt trên bàn, khóe môi Lục Thức khẽ cong lên.