Chương 8 - Kẻ Thứ Ba Trong Tình Yêu
30
Chu Xuyên Chỉ bắt tôi đi gặp Tần Khiển,
nhưng tôi chỉ có thể đứng ngoài phòng cách ly bằng kính, nhìn anh từ xa.
Tôi không biết anh ta đang tính toán gì, cho đến khi tôi nhận ra phòng bệnh của Tần Khiển ngày nào cũng có một cô y tá trẻ đẹp vào thay thuốc cho anh.
“Hết lần này đến lần khác tiếp xúc cơ thể.”
“Tận tình hỏi han, chăm sóc.”
“Cô đoán xem mất bao lâu thì anh ta sẽ yêu cô ấy?”
Tôi bật cười lạnh.
“Anh nghĩ ai cũng giống anh sao?”
Người đàn ông dựa vào khung cửa, cúi mắt nhìn tôi, một lúc sau, khẽ cười khẩy.
“Đừng tưởng anh ta cao thượng thế.”
“Nếu tôi khiến anh ta mất thêm một chút trí nhớ thì sao?”
Chu Xuyên Chỉ cười và nói cho tôi biết,
trong thuốc đặc trị của Tần Khiển có một tác dụng phụ —
mỗi ngày sẽ làm anh mất đi một chút ký ức.
31
Sự thay đổi ấy diễn ra rất chậm rãi, tỉ mỉ từng ngày.
Nhưng Tần Khiển vẫn phát hiện ra.
Nghe nói hôm đó, anh suýt nữa làm hỏng thiết bị y tế trị giá hàng triệu.
“Tôi không muốn chữa bệnh.”
“Nếu em vẫn còn để tâm đến tôi.”
“Thì đưa tôi đi.”
Ba câu ấy được viết nguệch ngoạc trên mảnh giấy anh nhờ người mang ra khỏi phòng bệnh cho tôi.
Ngày hôm đó, tôi ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn nét chữ của anh. Ngày trước anh không viết như vậy, mà nếu là do chính tay anh viết, chỉ có một khả năng —
anh không còn cầm vững cây bút nữa.
Tôi chưa từng nghĩ, người luôn mỉm cười với tôi lại có một ngày trở thành thế này. Mẹ vừa lau nước mắt vừa nói với tôi, anh đã điều trị suốt mười năm, nhưng vẫn từng bước tiến đến cái chết.
Chức năng miễn dịch của anh dần suy yếu, sau khi uống thuốc, ý thức cũng mơ hồ hơn.
Về sau, tôi thấy anh bảo người ta lấy giấy ghi chú, viết kín tên tôi khắp phòng bệnh.
Anh không muốn quên tôi.
Có những lúc, tôi đứng ngoài cửa kính, anh không biết tôi nhìn thấy.
Tôi thấy anh cặm cụi viết tên tôi từng nét một,
rồi dán lên tường kính.
Như thể làm vậy thì có thể nhớ được tôi.
Sau này, uống thuốc xong, anh thường ngủ. Anh không biết tôi ngày nào cũng nhìn anh.
Cho đến một ngày, khi anh lờ mờ tỉnh lại,anh hỏi y tá: tên trên tường kia là của ai.
32
Tình trạng này lặp lại ba bốn lần.
Có lúc anh nhớ tôi, có lúc lại không.
Tâm trạng của anh bắt đầu trở nên thất thường hơn, bác sĩ buộc phải cho anh dùng thêm thuốc an thần.
Nhưng anh lại rút kim tiêm ra, từ chối gặp bất kỳ ai ngoài tôi.
Mọi chuyện bắt đầu rẽ sang hướng chẳng ai lường trước được.
Anh chưa từng tỏ thái độ tốt với cô y tá kia.
Bánh kem mọi người chuẩn bị mừng sinh nhật anh, anh úp thẳng vào mặt cô ta.
Rồi co mình lại ở góc giường.
Không biết anh nghe từ đâu chuyện tôi có thể nhìn thấy anh.
Anh rút kim tiêm ra, khắc tên tôi lên cánh tay để cho tôi thấy.
Tấm kính không truyền được âm thanh, nên tôi chỉ nhìn thấy anh liều mạng đập vào kính.
Rồi bị nhân viên y tế lao vào đè xuống giường.
Chu Xuyên Chỉ phát hiện Tần Khiển không làm theo “kịch bản” của hắn, lập tức cấm tôi gặp anh.
“Tần Khiển biết cô ở ngoài thì không bao giờ chịu trị bệnh tử tế.”
“Vì lợi cho anh ta, cô đừng gặp nữa.”
Hắn còn thông đồng với bố tôi.
Họ nhốt tôi lại.
Mấy ngày đó, tôi ngồi ôm gối, ngửa đầu đếm hoàng hôn, nhắm mắt là hình ảnh anh tôi lại tràn ngập trong đầu.
Một ngày nọ, tôi bỗng nhận ra mình đã sai.
Tôi đã tự nghĩ mình cao thượng quá.
Thực ra tôi chỉ là muốn anh tôi.
Muốn gặp anh.
Muốn ôm anh.
Tôi là kẻ hèn hạ — thấy anh vì tôi mà đập kính, tôi lại thấy mình tồn tại trong tim anh.
Yêu thì có gì sai?
Tôi đi phá khóa, không phá được, bèn nhìn chằm chằm tấm rèm cửa, buộc thành dây, leo xuống cửa sổ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, ở tuổi 26, cuộc chạy trốn của tôi lại chính thức bắt đầu lần nữa.
Bình minh cháy rực ở cuối mảng mây, tôi ra sức đạp chiếc xe đạp duy nhất tìm được, để cứu một người từng cứu tôi.
Cuối cùng tôi hiểu được những lời anh liều mạng đập kính nói với tôi.
“Đừng tin vào số phận.”
“Hãy chống lại nó, Tinh Tinh.”
33
Tôi bỗng nhận ra con đường này tôi và anh đã đi qua vô số lần.
Mỗi lần đi học về, anh đều chở tôi thế này.
Gió nhiều lần cuốn tung đuôi tóc chúng tôi.
Những tòa cao ốc san sát phản chiếu ánh bình minh.
Muốn cứu anh, tôi sẽ phải trơ mắt nhìn anh quên mình.
Đó là số phận Chu Xuyên Chỉ sắp đặt cho tôi.
Nhưng tôi không chịu.
Tôi phải ôm anh, phải tìm anh, dù đó có là một màn hạ màn bi thảm nhất.
Kết cục có tệ thì sao chứ.
Thì sao nào, tôi từng có được anh, vậy là chưa đủ sao.
Kẻ nhát gan mới nghĩ ngợi trước sau.
Lần này tôi sẽ làm kẻ điên, chỉ quan tâm tình yêu ngay trước mắt.
…
Tôi leo lên cầu thang bệnh viện.
Chạy về phía phòng anh.
Rồi tôi thấy tấm kính đặt làm riêng bị đập vỡ bởi thiết bị y tế đắt tiền.
Anh từ trong bò ra, ánh mắt trầm trầm nhìn tôi.
…
Được rồi, tôi nhận ra — anh tôi cũng là kẻ điên.
34
Anh đi tới, không nói không rằng ấn tôi xuống ghế bệnh viện.
Rồi hôn.
Tôi chưa từng thấy anh tức giận đến vậy, như muốn nuốt chửng tôi.
Mà tôi thì đã kiệt sức, trượt dần xuống đất.
“Không cần anh nữa à, Tinh Tinh?”
“Không cần anh nữa?”
Anh vùi đầu vào vai tôi, cắn tôi.
“Muốn làm vợ tổng tài hả?”
“Hay thật sự coi anh là anh trai?”
“Hử? Gọi một tiếng anh trai nữa xem?”
Anh lau nước mắt tôi, động tác hơi thô bạo. Tôi biết anh uống nhiều thuốc hướng thần, tâm trạng không ổn định.
Nên mặc kệ anh bóp cằm mình.
“Anh, đau…”
“Đừng khóc!”
“Cô nghĩ lần nào khóc cũng được việc à?!”
Nhưng tôi vẫn không nhịn được. Giọng anh bỗng gắt gỏng hơn khiến tôi lập tức vỡ òa.
Thế là tôi càng khóc lớn hơn.
“Thế tôi biết làm sao bây giờ?!”
“Anh sắp chết rồi đó, anh, tôi biết làm sao?!”
“Đây là tôi muốn à?!”
“Anh gắt cái gì, gắt nữa tôi bỏ anh luôn đấy!”
Chắc cả hai chúng tôi đều không ngờ sẽ cãi nhau như thế ở đây.
Mà khi anh nghe thấy “tôi bỏ anh” thì lập tức im bặt.
Trong khoảnh khắc, đêm tối yên lặng như tơ.
Tôi nhận ra anh là bệnh nhân, sợ làm anh ngất xỉu tại chỗ, nên định dịu giọng lại.
Anh bỗng đưa tay, nhẹ nhàng xoa cằm tôi.
“Đừng bỏ anh.”
Trái tim tôi như rơi xuống.
Tôi ngấn lệ nhìn anh.
“Vậy phải làm sao?”
“Không trị liệu, anh sẽ chết đấy…”
“Làm sao bây giờ?”
Anh đón lấy câu hỏi của tôi, ngồi xổm trước mặt, cười xoa đầu tôi.
Hôm đó vừa hay, ánh sáng bình minh chiếu lên, tán xuống tấm kính.
Sau một trận náo loạn, mấy nhân viên y tế vừa chạy lên không ai dám lại gần hai kẻ điên đang ngồi giữa đống kính vỡ.
“Ra bến tàu ăn ít khoai tây chiên.”
“Gì cơ?”
“Ý anh là, Tinh Tinh.”
“Chặng cuối cùng — Iceland, anh vẫn chưa đưa em đi xong.”
Lời kết
Sau này, bố mẹ tôi định cư luôn ở Iceland.
Tần Trục Tinh đạp nhẹ trên lớp tuyết dưới chân, rồi cẩn thận nhận đứa bé từ tay người phụ nữ, bước vào nhà.
Ở thành phố quanh năm nhiệt độ âm này, khoảnh khắc chui vào căn nhà đầy đủ lò sưởi khiến cả tâm hồn như được thả lỏng.
Chiếc tivi cũ kỹ vẫn phát chương trình địa phương.
Bà lão đang ngồi trên ghế xích đu chưa để ý đến tiếng động ở cửa.
“Mẹ, con đưa Cathy và thằng nhóc về rồi.”
“Mẹ…”
Gọi hai tiếng, bà mới lơ mơ mở mắt.
“Ồ.”
“Ồ, hoan nghênh hoan nghênh.”
“Ôi chao, hơn chục ngày không gặp, có nhớ bà nội không nào?”
Bà vừa nựng đứa trẻ, vừa cười hiền hòa,
rồi bỗng sững lại, đập nhẹ vào đầu.
“Ôi cái trí nhớ của tôi, tôi đang ninh nồi canh.”
“Đợi chút nhé, để tôi tắt bếp đã.”
Nhìn bà lão tất bật đi vào bếp,
người phụ nữ cúi xuống chỉnh lại quần áo cho đứa bé, rồi vừa làm vừa hời hợt nói chuyện với chồng, nối lại đề tài ban nãy.
“Vậy sau đó thì sao? Ông bà nội anh…”
“Dù sao thì từ nhỏ đến giờ, anh cũng chưa từng gặp lại hai người đó, chắc là đã cắt đứt hoàn toàn rồi.”
“Còn cái ông tổng tài họ Chu kia thì sao?”
“Không biết, chẳng có tin tức gì. Trước đây ba anh từng mang về một bản tin trong nước, hình như là ông ta say rượu lái xe lao xuống vực.”
“Ồ, vậy coi như ác giả ác báo… Ấy, mẹ, để con giúp mẹ bưng.”
Người phụ nữ vừa cười vừa đùa, thấy bà lão bưng một nồi canh lớn bước ra, liền vội vàng chạy đến đỡ.
Món ăn vẫn tinh tế, vừa miệng.
Ở một thành phố nằm tận bên kia địa cầu mà có thể tìm được món Hoa ngon như vậy thật sự hiếm.
Thế nên mỗi lần tới, chị đều ăn rất nhiều, thằng bé cũng rất thích món bà nấu.
Đôi mắt đen láy của nó cong lên khi cười.
“Thằng nhóc này giống hệt ông nội nó, mẹ xem có đúng không?”
Cơm nước xong, bà lão ôm cháu trong lòng, cầm một khung ảnh cũ kỹ chia sẻ với chị.
Bức ảnh chắc chụp hơn mười năm trước.
Trong ảnh, người đàn ông ôm chặt người phụ nữ trong lòng, hướng về ống kính mà cười.
Nhìn là biết trai tài gái sắc, khó trách Tần Trục Tinh lại được thừa hưởng gen tốt như vậy.
“Ôi, cái ông già này…”
Bà lão vừa lau khung ảnh, vừa đột nhiên ngẩn người.
“Lâu lắm rồi ông ấy không vào giấc mơ của tôi.”
“Hôm nay buổi chiều, sao lại bất ngờ đến trong mơ nhỉ?”
“Mẹ, ba đã mất gần mười năm rồi.”
Người con trai ngồi phịch xuống cạnh bà, đưa cho bà quả táo đã gọt sẵn.
“Mẹ cũng đừng lúc nào cũng ở nhà một mình, buồn lắm, tìm bạn đời mới đi mẹ?”
“Con nói xem, ông ở trang trại bên cạnh, tên Peter hay Van gì đó, chẳng phải cũng được sao?”
Bà nghe vậy chỉ cười một mình.
Năm tháng chưa từng đánh bại vẻ đẹp của bà, đôi mắt cong cong khi cười vẫn dịu dàng như xưa.
Bà cúi đầu nhìn khung ảnh, không ngừng lau tấm kính mỏng đã ngả vàng.
Buổi tối hôm ấy, cả nhà vẫn vui vẻ, ấm cúng.
Thằng nhóc đang tuổi tập nói, phải học song ngữ từ nhỏ, nên hệ thống ngôn ngữ hơi rối, mấy câu tiếng Anh lại xen vài câu tiếng địa phương, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Bên ngoài, gió tuyết rít qua đập vào khung cửa sổ.
Đến giờ tắt đèn, Tần Trục Tinh đưa con lên lầu ngủ.
Bình thường bà lão sống một mình, nên anh sợ bà cô đơn lâu ngày.
Khi lên lầu, anh thấy bà vẫn ngồi bất động trên ghế sofa.
“Mẹ, mẹ ngủ sớm đi.”
Anh không yên tâm, đi tới nhắc.
Trong ánh đèn vàng vọt,
bà kéo chặt chiếc khăn choàng, rồi đáp một câu chẳng ăn nhập gì.
“Mơ thấy ông ấy.”
“Ông ấy chậm chạp, chẳng bao giờ hối thúc.”
“Có phải là… ông ấy đang đợi tôi lâu quá không?”
…
“Đừng nghĩ linh tinh, mẹ.”
Lúc đó anh không để tâm, nghĩ tắt đèn rồi chắc bà sẽ vào phòng ngủ.
Mãi sau mới phát hiện, có gì đó không đúng.
Sáng hôm sau vẫn rực rỡ sức sống.
Tiếng chim hót kéo rèm cửa ra.
Anh vừa dụi mái tóc rối bù, vừa xuống lầu.
“Mẹ, sao mẹ vẫn ngồi ở sofa vậy?”
“Mẹ, cả đêm qua mẹ không về phòng ngủ sao?”
“Mẹ?”
“Mẹ!!!”
Người đàn ông loạng choạng lao xuống cầu thang.
Ánh sáng sớm mai vẫn dịu dàng như thể chẳng màng mọi thứ.
Bà đã khép mắt, an yên ngồi trên ghế sofa.
Nhưng lần này, cho dù anh gọi thế nào…
Cũng không thể tỉnh lại nữa.
Ngọn gió xuân lướt qua bệ cửa.
Anh nhớ, hôm ba mất, mẹ không rơi một giọt nước mắt.
Bà nói:
“Đợi mọi việc xong xuôi, rồi sẽ gặp lại thôi.”
…
Và có lẽ, lần này,
bà chỉ là cảm thấy —
đã đến lúc phải đi tìm ông.
Giống như năm xưa, ông đã kéo bà ra khỏi một vũng bùn nhơ nhớp, không lối thoát.
(Hết toàn văn)