Chương 3 - Kẻ Ngốc Ở Hậu Cung

Hoàng thượng nhìn quả cầu trong tay ta, căn dặn ta sớm quay về Bạch Lộc Đài.

 

Trong lòng ta dậy sóng, không khỏi vui vẻ đáp lại: "Bệ hạ yên tâm, sức khỏe của ta rất tốt, từ bé đến lớn chưa bệnh lần nào đâu ạ!"

 

Thật ra nói thế có chút khoa trương, ta mắc bệnh vặt không ít lần, nhưng cũng chỉ toàn là mấy cái bệnh cỏn con.

 

Ta lớn lên vô cùng khỏe mạnh dù có ở trong hoàn cảnh giống như trước đây, hay là sau khi tiến cung, hoàn cảnh sống được cải thiện, ta cũng chưa bị cảm lạnh lần nào.

 

Ta nói sức khỏe ta tốt, cũng không phải chỉ là để dỗ cho hắn hài lòng.

 

Ta rất vui vì hắn quan tâm đến ta, lại cảm thấy chút thời gian này trôi qua quá nhanh, ta chỉ mới nói với hắn được mấy câu, Tô Trung Gian đã tới rồi.

 

Nhưng ta cũng không thể ngăn hắn lại được, chỉ có thể nhìn hắn mỉm cười lướt ngang qua người ta.

 

Ta không biết lần tiếp theo gặp mặt phải chờ đến khi nào, ta vẫn còn nhiều lời chưa nói với hắn.

 

Ta bắt lấy cơ hội cuối cùng, ta gọi hắn một tiếng: "Bệ hạ!"

 

Hắn quay đầu lại, không rõ ta đang muốn gì.

 

"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?" Ta trông chờ mở to mắt nhìn hắn, hy vọng hắn sẽ gật đầu với ta.

 

Nhưng mà hắn không gật đầu.

 

Hắn chỉ nở một nụ cười dịu dàng, quay người rời đi.

 

Lần này hắn không quay lại nữa, hắn thực sự đã đi rồi.

 

Nói ta không thất vọng là nói dối, nhưng dù sao ta cũng không buồn quá lâu, chung quy thì Hoàng thượng vẫn thích xem tấu chương hơn, hắn lại còn rất bận nữa.

 

Ta cũng đã sớm quen với việc thật lâu thật lâu mới được nhìn thấy hắn một lần rồi.

 

6.

 

Nhưng ta không ngờ tới, vậy mà chỉ ba ngày sau, ta đã gặp lại Hoàng thượng lần nữa.

 

Lúc đó vừa ăn cơm trưa xong, ăn no căng cả bụng, nên ta quyết định đi dạo vài vòng quanh sân cho tiêu thực

 

Đậu Khấu dìu ta đi, thở dài.

 

"Nương nương, người còn ăn no thế này, không tốt cho thân thể đâu."

 

Ta biết nàng ấy là muốn tốt cho ta, vội gật đầu.

 

Đối với việc này, thứ nhất là vì trước kia ta chưa từng được ăn đồ ăn ngon thế này, ta cũng hiểu rất rõ cảm giác khổ sở khi phải chịu đói chịu khát, thứ hai là vì để dư đồ ăn, ta sẽ rất tiếc.

 

Thà ăn vào một bụng không tiêu còn hơn là đổ hết đi.

 

Đậu Khấu nói, Hoàng thượng cũng rất tiết kiệm, đó là lí do dù trong cung của các phi tần không bao giờ thiếu ngọc ngà châu báu nhưng cũng sẽ không dư ra bao nhiêu.

 

Ta không lãng phí đồ ăn, Hoàng thượng mà biết chắc chắn sẽ khen ta.

 

Lúc ta đang nghĩ thế thì đột nhiên có người đến.

 

Là thái giám của Hòa Khánh Điện, Bão Ngọc.

 

Ta biết hắn ta là vì Đậu Khấu quen biết hắn ta, bọn họ biết nhau trước cả khi ta tới, nên ta cũng không chú ý nhiều.

 

"Sao ngươi lại tới đây?" Đậu Khấu có chút kinh ngạc, Bão Ngọc không ở bên hầu hạ Hoàng thượng, lại chạy đến Bạch Lộc Đài làm gì.

 

Bão Ngọc vừa nhìn là biết đã vội vàng tới đây, hắn ta lau mồ hôi, cung kính hành lễ với ta: "Nương nương, thỉnh nương nương đi theo Bão Ngọc một chuyến, Hoàng thượng muốn gặp người."

 

Hoàng thượng muốn gặp ta?

 

Ta và Đậu Khấu liếc nhìn nhau, cảm thấy không thể tin được.

 

Chờ đến lúc ta phản ứng lại, trong lòng vui sướng đến mức suýt thì kêu thành tiếng, Hoàng thượng muốn gặp ta!

 

Bão Ngọc nhỏ giọng nói: "Qua giờ ngọ, Trọng Tựu tiên sinh đã sai Bão Ngọc đi đón nương nương, thần nghĩ hình như không giống có chuyện gì không tốt đâu ạ."

 

Trọng Tựu tiên sinh là Tô Trung Quan, cái này ta biết.

 

Biểu cảm của Đậu Khấu cũng thả lỏng, cùng Bão Ngọc liếc nhìn nhau.

 

Ta đang vô cùng hạnh phúc, cũng không để tâm bọn họ đang có ý gì. Ta đoán tâm tình Hoàng thượng đang tốt, nên mới muốn gặp ta.

 

Đây chẳng phải là chuyện tốt sao.

 

Cơm chưa kịp tiêu, ta đã vội hỏi Bão Ngọc: "Giờ phải đi luôn sao?"

 

"Vâng ạ." Bão Ngọc gật đầu: "Kiệu đã ở bên ngoài Bạch Lộc Đài chờ nương nương rồi ạ."

 

Vậy còn chờ gì nữa, ta kéo Đậu Khấu, vui vẻ ngồi trên kiệu đến Hòa Khánh Điện, lời lần trước chưa kịp nói, nhất định lần này phải nói ra câu.

 

Nhưng đến Hòa Khánh Điện rồi, Hoàng thượng lại không ở đó, chỉ thấy mỗi Tô Trung Quan.

 

Ta có chút khó hiểu, không phải nói Hoàng thượng muốn gặp ta sao?

 

Thái độ của Tô Trung Quan với ta vẫn rất tốt, mặc dù sắc mặt chỉ được tính là hòa hoãn thôi, nhưng tính tình thì rất tốt.

 

Ông ấy khác với những hoạn quan khác, là người Thái thượng hoàng để lại cho Hoàng thượng, ông ấy rất có năng lực, học vấn cũng chẳng kém gì Chung Văn Quan.*

 

*Chung Văn Quan: chức quan có nhiệm vụ bảo quản, quản lý sử sách.

 

Trong cung đều kính nể gọi ông ấy một tiếng Trọng tiên sinh.

 

Những chuyện này là Đậu Khấu nói cho ta biết, mặc dù ta từng bị đập vào đầu nhưng ta cũng không tính là ngu ngốc, chỉ là không được thông minh cho lắm thôi.

 

Không phải mấy lời Đậu Khấu nói, ta đều nhớ hết đó sao?

Ta chỉ hơi không hay suy nghĩ lắm, tư duy hơi chậm mà thôi.