Chương 1 - Kẻ Ngốc Ở Hậu Cung

1.

 

Ta là một phi tần không được sủng ái.

 

Cũng chẳng sao, dù sao thì phi tần trong cung chẳng ai được sủng ái.

 

Nghe nói Hoàng đế có bệnh không tiện nói ra.

 

Cũng chẳng phải đại sự gì, chẳng qua nghe đâu Hoàng đế không thích nữ nhân, cũng chẳng ham gì nam nhân.

 

Hoàng đế chưa từng triệu phi tần vào thị tẩm, mỗi ngày chỉ thích ngồi một chỗ xem tấu chương.

 

Nhưng Hoàng đế rất tuấn tú.

 

Ta cũng có chút yêu thích Hoàng đế.

 

2.

 

Tính ra ta đã tiến cung được hai năm rồi.

 

Từ năm mười bốn tuổi, đến nay ta đã mười sáu tuổi, hơn 700 ngày đêm trôi qua, ta chỉ mới gặp Hoàng đế được ba lần.

 

Một lần là lúc vào cung tuyển tú, một lần là ở trong cung yến, một lần là ở trong Ngự hoa viên, ta đứng từ xa nhìn thấy hắn đang bàn chuyện với các đại thần trong đình nghỉ mát.

 

Ta chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt dịu dàng của hắn, thế mà đã đinh ninh rằng người này thực sự vô cùng tuấn tú.

 

Tính cách của Hoàng đế rất dịu dàng, ngoài không gần nữ sắc ra, những phương diện khác không thể nào chê trách được.

 

Nếu như hắn cũng yêu thích ta thì tốt rồi.

 

Nhưng có lẽ hắn còn chẳng biết tên của ta, chứ đừng nói đến chuyện nhớ được ta là ai.

 

Ta có chút khổ não.

 

Phải làm sao thì Hoàng đế mới nhớ rõ dáng vẻ của ta đây?

 

Ta sờ sờ bụng mình, đến giờ ăn cơm rồi.

 

Ăn uống no đủ, ta cứ suy nghĩ mãi, quyết định bản thân nên chủ động một chút.

 

Phi tần trong cung tuy không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có bốn người, mà lại chẳng ai được Hoàng đế sủng ái.

 

Nhưng ngộ nhỡ Hoàng đế có ánh trăng sáng trong lòng rồi thì sao đây?

 

Muốn có được Hoàng đế, phải vào việc càng sớm càng tốt.

 

Nhưng ta quá ngốc, giống như những gì Tứ muội từng nói, đầu óc ta thực sự không xài được. Ta chẳng nghĩ ra cái cớ nào để tiếp cận Hoàng đế cả.

 

Giả vờ ngã?

 

Không được, không được. Trước kia Đức phi từng thử qua chiêu này rồi, Hoàng đế chỉ lạnh nhạt bảo thái giám đỡ nàng ta đứng lên rồi đi thẳng luôn.

 

Đưa canh?

 

Cũng không được, dược thiện trước đây Lương phi gửi qua đều bị đại tổng quản sai người đổ đi hết.

 

Khổ sở nhất chính là, Hoàng đế chẳng bao giờ đến hậu cung.

 

Chờ hắn tự mình đến, có khi ta mục xương ở đây luôn rồi.

 

Nghĩ nhiều làm ta đau cả đầu, ta vùi đầu vào cánh tay, lặng lẽ thở dài một hơi.

 

Nếu Hoàng đế đột nhiên đến ngự hoa viên đi dạo thì hay rồi.

 

Cung của ta ở rất gần đó.

 

Mỗi ngày ta đều đến đó đi dạo, hắn mà đến chắc chắn ta sẽ gặp hắn ngay, nhưng Hoàng đế có vẻ cũng chẳng thích đến Ngự hoa viên cho lắm.

 

Ai, sao mà khó thế không biết?

 

3.

 

Chả hiểu vì sao, hôm nay vận may của ta thực sự không tồi.

 

Lúc ta đang cầm theo quả cầu, cùng cung nữ đi chơi, ta lại vô tình gặp được Hoàng thượng, hắn ngồi một mình trong đình nghỉ mát, bên cạnh chẳng có một vị quan đại thần nào cả.

 

Ta kéo kéo lông chim trên quả kiện. Đây có phải là cơ hội ông trời trao cho ta không?

 

Mặc kệ có thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải nắm bắt được cơ hội này.

 

Ai biết được bao giờ mới được thấy Hoàng thượng xuất hiện trong Ngự hoa viên thêm lần nữa cơ chứ?

 

Vẫn là câu nói kia, muốn có được Hoàng thượng, phải vào việc càng sớm càng tốt.

 

Ta bảo Đậu Khấu đang đứng sau lưng đừng lên tiếng, để ta đi qua chỗ Hoàng thượng. Nếu kế sách gián tiếp của Đức phi và Lương phi không có tác dụng, ta đoán, Hoàng thượng hẳn là thích người trực tiếp hơn.

 

Có lẽ ta có thể làm theo cách mà Đậu Khấu chỉ cho ta, thoải mái qua đó chào hỏi hắn.

 

Ta đi qua, hành lễ, dịu dàng nói: "Thỉnh Bệ hạ."

 

Hoàng thượng đỡ ta lên, hỏi: "Nàng là?"

 

"Nô tì là Thục phi của Bạch Lộc Đài, thưa Bệ hạ."

 

Hoàn cảnh hoàn hảo, lời thoại cũng hoàn hảo, tất cả mọi thứ đều rất hoàn hảo, chỉ tiếc dù ta đã diễn tập trong đầu vô số lần cảnh tượng này, nhưng khi đứng trước mặt Hoàng thượng, dũng khí trong lòng đều hoàn toàn biến mất, mấy câu này ta nói không ra hơi...

 

Ta thấy mặt mình nóng bừng lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào người hắn.

 

Cuối cùng, Hoàng thượng vẫn là người lên tiếng trước.

 

"Nàng là... Bạch Lộc Đài Thục phi đúng không?"

 

Ta "A" một tiếng, không ngờ Hoàng Thượng lại nhận ra ta, ta vội vàng gật đầu không ngừng: "Đúng ạ, ta là Thục phi, a không, nô tì, nô tì là Thục phi, là Thục phi ở Bạch Lộc Đài ạ."

 

Mọi chuyện loạn hết cả lên, trong lòng ta không khỏi chán nản, chợt nhớ ra mình vẫn chưa thỉnh an Hoàng thượng, vội vã mở miệng: "Thỉnh... Thỉnh an Bệ hạ."