Chương 3 - Kẻ Mù Gả Thái Tử
Thân thể nó ấm áp, lông mềm mại, ôm rất dễ chịu.
Vừa vuốt lông Phú Quý, ta vừa nhớ ra bên cạnh còn một người.
Ta do dự một chút, nghiêng đầu khẽ giọng bàn bạc:
“Cái đó… nếu chàng thấy không thoải mái, thiếp sẽ dắt Phú Quý qua điện bên ngủ.”
Vừa dứt lời, bên cạnh “soạt” một tiếng, có người bật dậy.
Giọng Hàn Triệt mang theo kinh ngạc, cả tức giận bị xúc phạm:
“Ai cho nàng qua điện bên ngủ?!”
Hắn cúi đầu, trừng mắt nhìn Phú Quý trong lòng ta, nghiến răng nghiến lợi:
“Trên giường có thêm con chó thôi, chẳng lẽ không ngủ được?!”
Hắn nặng nề nằm xuống, kéo chăn của mình, quay lưng về phía ta.
Một lúc sau, hắn lại trở mình, nhìn chằm chằm Phú Quý, hằn học bổ sung:
“Bảo nó ngủ ngoài! Nằm chen giữa giống cái gì?!”
Ta lặng lẽ dịch Phú Quý ra mép giường một chút.
10
Ta mơ màng ngủ, cảm thấy bên cạnh xột xoạt.
Hình như Hàn Triệt dậy giữa đêm.
Ta xoay người ngủ tiếp.
Không biết qua bao lâu, tay vươn qua chỗ ấm bên cạnh sờ thử——
Trống không.
Phú Quý đâu rồi?
Ta lập tức tỉnh táo.
Trong lòng hoang mang, ta ngồi dậy, khẽ gọi: “Phú Quý?”
Không ai đáp. Chỉ có tiếng gió bên ngoài cửa sổ.
Ta lần xuống giường, định gọi cung nữ.
Chân vừa chạm đất, còn chưa đứng vững, đã nghe bên điện phụ vang lên tiếng động.
Mắt không rõ, tai lại khá thính.
Là giọng của Hàn Triệt.
Còn một giọng trầm ổn hơn, là Chu tiên sinh hay lui tới.
Chu tiên sinh hỏi: “Điện hạ, con chó dẫn đường đó… dùng có tiện không ạ?”
Lặng một lúc.
Hàn Triệt đột ngột nâng cao giọng, gầm nhẹ:
“Đồ trời đánh! Biếu gì không biếu lại biếu chó?!”
Ta giật mình, bám lấy cột giường đứng vững.
Bên kia không yên.
“Giờ nàng ấy có chó rồi, còn ta thì sao? Ta phải làm gì?!”
Chu tiên sinh hình như bị mắng đến ngẩn ra, mãi không nói nổi câu nào.
Nhưng Hàn Triệt càng nói càng giận, tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp đó, ta nghe thấy hắn nghiến răng gầm thấp:
“Còn ngươi! Vẫy cái đuôi gì chứ?!”
“Làm chó cho nàng ấy là cái phúc ta cầu bao nhiêu năm mới có, ngươi dựa vào đâu mà giành?!”
“……?”
Trong điện bên, tiếng Hàn Triệt mắng vẫn tiếp tục, đầy vẻ không kiêng dè.
“Chu Xương! Ngươi toan tính cái gì! Ta bảo ngươi tìm cái gì đó cho nàng giải khuây, có bảo ngươi cắt đường sống của ta không?!”
Giọng Chu tiên sinh rụt rè: “Điện hạ, thần… thần chỉ thấy con chó kia lanh lợi, ngoan ngoãn, có thể giúp điện hạ bớt gánh nặng…”
“Bớt gánh nặng?! Ngươi đang dọn sạch ta luôn đấy!” Hàn Triệt giận dữ hét lên, “Giờ trong mắt nàng chỉ còn con chó đó!”
Hắn càng nói càng kích động, giọng nhanh như đổ đậu xanh:
“Ta muốn nắm tay cũng phải nhìn mặt con chó xem nó có vui không! Nó là cái thá gì?! Hả?! Là cái thá gì?!”
“Ta mới là chính thất! Ta mới là người cưới hỏi đàng hoàng cơ mà!”
11
Bản lề cửa “két” một tiếng.
Ta vịn khung cửa đứng đó.
“Hàn Triệt, cái gì mà làm chó cho ta là phúc phận chàng cầu bao nhiêu năm?”
Trước mắt là ánh sáng mơ hồ.
Có thể phân biệt được hai bóng người.
Còn dưới đất… một cục lông nhỏ, đuôi vẫn còn đang ve vẩy.
Một khoảng lặng chết lặng.
“Thần… thần cáo lui!”
Chu tiên sinh men theo chân tường chuồn mất.
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
“Ta… cái đó…”
Yết hầu Hàn Triệt lăn lên xuống, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng mặt ta.
Nén nửa ngày, vẫn không nén nổi ra câu hoàn chỉnh.
Ta bước lên một bước.
Chỉ vừa nhích một chút, ánh mắt Hàn Triệt đã quét tới.
“Trác Từ nàng muốn chết à! Mang giày vào chưa đấy?!”
Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, lao đến như tên bắn.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đất trời xoay vòng.
Hắn trực tiếp bế ngang ta lên, đầu chúc xuống dưới.
“Hàn Triệt!” Ta đấm lưng hắn.
Hắn không để ý, một tay giữ chặt chân ta đang giãy loạn, cúi đầu đi thẳng về tẩm điện.
“Thả ta xuống!”
“Câm miệng!”
Hắn đi rất nhanh, rất chắc, bả vai cấn khiến bụng ta khó chịu.
Phú Quý lon ton theo sau, cái đuôi vẫy phấn khích.
Cung nhân hai bên đều cúi đầu né tránh, vai run run.
Ta nghe tiếng thở phì phò dồn dập trong ngực hắn, vừa vội vừa nặng.
Mãi đến lúc về tới tẩm điện, hắn mới thả ta lên giường.
Phú Quý nhẹ nhàng nhảy lên, cuộn tròn dưới chân ta.
Hàn Triệt đứng trước giường, ngực phập phồng.
Hắn trừng mắt nhìn ta, lại trừng mắt nhìn Phú Quý.
Cuối cùng gằn giọng cáu kỉnh:
“Ngủ!”
Tắt đèn, tự mình lật chăn nằm xuống.
Quay lưng về phía ta, cuộn kín mít.
11
Ngủ là chuyện không thể rồi.
Ta bò dậy, lần mò lùi vào phía trong giường, đối diện với hắn.
Vươn tay kéo chăn hắn đang trùm đầu.
Hắn giữ chặt không buông.
Ta kéo được một chút, hắn lập tức giật lại, cuốn càng kỹ.
Kéo qua kéo lại vài lần, ta mất kiên nhẫn.
Dứt khoát lần tay lên sờ mặt hắn.
Ngón tay vừa chạm vào da, toàn thân Hàn Triệt cứng đờ, hơi thở ngừng lại.
Nhân lúc hắn còn ngẩn người, ta “soạt” một cái giật phăng chăn hắn xuống.
Hắn trừng lớn mắt nhìn ta, trong bóng tối, ngay cả nét mơ hồ cũng thấy rõ vẻ sửng sốt.
Tay ta vẫn đặt trên mặt hắn.
Dò theo đường nét, sờ khẽ vài cái.
Sau đó, giơ tay lên, không mạnh không nhẹ, vỗ hắn một cái.
“Bốp” một tiếng giòn tan.
Không đau, nhưng vang rõ ràng.
Hàn Triệt hoàn toàn đơ người.
“Trác Từ nàng…!” Hắn bật dậy, giọng lạc hẳn, “Nàng đánh ta?!”
Phú Quý bị đánh thức, ngẩng đầu “gâu” một tiếng.
“Chàng đáng bị đánh.” Ta thu tay về, thản nhiên nói, “Nói rõ đi.”
“Phúc phận gì? Cầu bao nhiêu năm?”
Hắn như bị bóp cổ, lập tức im bặt.
Trong bóng tối, ta cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn dán lên mặt mình.
Một lúc lâu, yết hầu hắn lăn mạnh một cái.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ gào lên, làm rung cả xà nhà.
Ai ngờ, giọng hắn lại thấp và nhẹ, mang theo run rẩy như dốc hết can đảm:
“Ta… ta… thích nàng không được sao?”
“…”
“…Ồ.”
Ta lề mề bò về chỗ mình nằm xuống.
Bên cạnh, bóng người đột nhiên động mạnh.
“…Chỉ vậy thôi?!”
“Không thì sao?” Ta quay lưng về phía hắn, ôm Phú Quý vào lòng, “Ngủ đi.”
Sau lưng, Hàn Triệt tức đến mức bật dậy.
Chỉ tay vào ta “Nàng…” một lúc lâu, vẫn không “nàng” ra được câu nào.
Cuối cùng, cực kỳ mạnh mẽ đổ người xuống.
Giường phát ra một tiếng trầm đục.
Ta nhắm mắt lại, nhưng khóe môi lại không kìm được, âm thầm cong lên.