Chương 5 - KẾ HOẠCH VẢ MẶT TINH TẾ
5
Cả đêm trằn trọc, tôi không thể ngủ.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm là đến bệnh viện để phá thai.
Tôi không thể để con mình sinh ra trong hoàn cảnh này, thật quá vô trách nhiệm.
Tôi không thể ích kỷ đưa con vào một gia đình không có tình yêu.
Ngồi trên băng ghế lạnh lẽo của bệnh viện, nhìn tên mình từ từ tiến lên trên bảng gọi số, trái tim tôi càng lúc càng nặng trĩu.
Giờ mới chưa được ba tháng, mọi chuyện vẫn còn kịp. Nhưng đứa bé mà tôi từng mong đợi, còn chưa kịp gặp mặt, lại phải chia xa như thế này, trái tim tôi như bị bóp nát.
Sau khi hoàn thành các kiểm tra, bác sĩ thấy tôi khóc không ngừng, bảo tôi suy nghĩ kỹ rồi hẵng quay lại.
Tôi cầm kết quả xét nghiệm, như một bóng ma lạc lối bước xuống lầu, ngồi dưới gốc cây quế, nhìn dòng người qua lại.
Trong lòng tôi vừa kiên định lại vừa hoang mang.
"Khưu Dạng!
"Thật sự là em à."
Vũ Bạch bất ngờ xuất hiện, ánh mắt đầy sự vui mừng của một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Và... một chút ngượng ngùng khó nhận ra.
"Em sao vậy? Có bệnh à?"
Tôi chưa kịp ngăn cản, anh ấy đã rút kết quả xét nghiệm trên tay tôi, đúng là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ.
"Em mang thai rồi à? Sao lại không đăng ký ở khoa sản mà lại vào khoa phụ khoa?"
Vũ Bạch nhìn tôi đầy nghi ngờ và lo lắng.
"Em không muốn giữ đứa bé này sao?"
Tôi biết mình không nên yếu đuối trước mặt Vũ Bạch. Nhưng sau một đêm chống chọi, cuối cùng gặp được một người bạn, tôi không thể kìm nén được nữa.
Nước mắt rơi từng giọt, thấm ướt mặt đất.
Vũ Bạch lúng túng không biết làm gì, luống cuống lấy khăn giấy giúp tôi lau nước mắt.
—--------------
Tại một nhà hàng Tây.
Vũ Bạch ân cần mua đồ ăn cho tôi, bảo rằng có chuyện gì thì hãy ăn no rồi nói.
Lúc đó tôi mới nhận ra, từ hôm qua đến giờ tôi chưa hề uống một giọt nước nào.
Tôi lịch sự nhưng nhanh chóng lấp đầy dạ dày.
Mấy lần muốn mở lời nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cảm giác thật khó nói.
"Em chuẩn bị ly hôn rồi, đứa trẻ này không thể giữ được."
"Ly hôn? Thật sao?" Vũ Bạch không che giấu sự phấn khích khiến tôi cau mày.
"Anh không phải hả hê, chỉ là... em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Thật không biết nói gì, nhìn người này miệng thì bảo không vui mừng nhưng nét cười nơi khóe miệng lại không giấu được.
"Nếu... em thật sự không muốn bỏ đứa bé này, thì anh có thể đóng vai cha của nó."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Vũ Bạch nói với vẻ chân thành rằng anh ấy không để tâm.
Tại sao? Tôi nghẹn ngào hỏi. Vũ Bạch lấy từ túi áo ra điện thoại, màn hình hiển thị một bức ảnh tôi chụp hồi năm nhất đại học.
Góc chụp có vẻ như là chụp lén.
Tôi lại rơi vào im lặng.
Cuộc sống vốn rối ren càng trở nên rối rắm hơn.
Vũ Bạch đưa tôi về dưới lầu nhà bố mẹ rồi rời đi, bảo rằng sẽ cho tôi ba ngày để suy nghĩ về đề nghị của anh ấy.
Nếu tôi vẫn quyết định bỏ đứa bé, anh ấy sẽ cùng tôi đến bệnh viện. Dù sao anh cũng là bác sĩ, biết cách chăm sóc cho tôi.
Còn nói rằng tôi chắc chắn không muốn để bố mẹ biết chuyện này.
Vũ Bạch, hình như anh ấy hiểu tôi hơn cả những gì tôi tưởng.