Chương 1 - Kế Hoạch Trả Thù Của Một Người Đàn Bà

Vị hôn phu của tôi, Chu Toàn, bị bắt cóc.

Tin nhắn đòi chuộc ba mươi triệu vừa sáng lên màn hình điện thoại, tôi sờ lên cái bụng vừa phá thai, cười lạnh.

Mẹ Chu Toàn hét lên, nước bọt bắn tung: “Cô phải lấy sính lễ ra mới đúng!”

“Tôi thấy con trai bà cũng biết giữ nhà đấy chứ, sính lễ tiêu sạch, tiền đặt cọc khách sạn để ngoại tình còn phải vay nặng lãi.”

Tôi đưa biên bản công an ra, rồi xoay người bỏ đi.

Vay tiền để tìm vui, lấy sính lễ đi đầu tư, còn để lại cửa hàng sang trọng cho hai ông bà.

Trên đời này còn ai biết ‘tính toán gia đình’ hơn Chu Toàn nữa không?

1

Chu Toàn bị bắt cóc khi đi công tác ở Thái Lan, tiền chuộc là ba mươi triệu.

Tôi chuẩn bị xong xuôi, còn đập ngực lớn tiếng hô: “Chúng ta phải tin tưởng Chu Toàn, anh ấy nhất định sẽ tự trốn ra được!”

Mẹ Chu Toàn lập tức gào lên: “Cô đúng là độc ác, sao con tôi lại xui xẻo dính phải loại đàn bà như cô!”

Ba Chu Toàn thì giận dữ quát: “Cô nên bán cửa tiệm đi mà cứu người!”

Họ đâu phải thật sự không xoay được tiền, chỉ là không muốn để tôi đứng ngoài chuyện này, sợ chậm trễ.

Nhưng tôi thì sao phải cứu một thằng đàn ông ngoại tình chứ?

Tôi vâng dạ: “Được thôi! Nhưng tôi làm mất sổ đỏ rồi, để tôi đi tìm nhé!”

Rồi quay lưng chặn số cả hai vợ chồng họ.

Chu Toàn mất tích ở Thái Lan, chắc nội tạng cũng bị bán rồi, chuyến công tác của anh ta thật đúng lúc quá ha!

Con trai mất tích là chuyện lớn, không thể để hai ông bà mệt mỏi.

Tôi gọi điện đến công ty giúp việc, nâng cấp gói dịch vụ của cha mẹ Chu Toàn lên hạng cao nhất.

Sáng hôm sau, ba Chu Toàn gào ngoài cổng: “Triệu Phượng Chi! Ra đây! Cửa tiệm này Chu Toàn mua, cô phải dọn đi!”

Gì vậy trời? Chỉ vì tôi không chịu cho mượn tiền mà lật mặt liền vậy sao?

Mẹ Chu Toàn vung điện thoại lên, hét lớn: “Cô tưởng hủy bản gốc là xong à? Tôi chụp lại từ lâu rồi!”

Tôi bước ra, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bác trai bác gái à, ngôi nhà này là Chu Toàn dẫn cháu đi chọn sau khi chữa khỏi bệnh mà?”

Mẹ Chu Toàn cãi ngay: “Nó xin tiền tụi tôi mua đó! Còn cô, cái tay phải lúc nào cũng run rẩy, chữa khỏi bệnh cho nó là do may thôi!”

Du Lê hấp tấp chạy đến tiếp viện: “Cái loại đàn bà độc ác như cô chắc chắn là không muốn chuyển đi!”

Tôi nhìn bụng bầu của cô ta, thấy thở dốc vì chạy, nhướn mày nhắc nhở: “Cô nhớ giữ kỹ đứa con độc đinh của nhà họ Chu đấy, lỡ có chuyện thì mệt lắm.”

Ba Chu Toàn vung tay: “Nếu cô không chuyển đi thì tiệm này cũng đừng mong mở cửa nữa!”

2

Du Lê bám sát lấy cha mẹ Chu Toàn, cố tình đổ dầu vào lửa: “Anh Chu trước đây từng nói mật mã cổng sân vườn cho em biết rồi!”

Hai ông bà mắt sáng rỡ: “Vậy con mau mở cửa vào đi!”

Tôi cười gượng: “Tay em run quá, không vặn nổi tay nắm cửa đâu.”

Du Lê có hơi chột dạ, lùi lại một bước, nhưng vẫn bị cha mẹ Chu Toàn hối thúc nhập mật mã: “Nhanh lên, mở ra đi!”

Mật mã đó là dãy số đặc biệt Chu Toàn thiết kế riêng cho tôi.

Tôi hay quên, anh ta từng nói: “Dãy cũ khó nhớ, anh thiết kế cái mới dễ hơn cho em.”

Du Lê vừa bầu bì vừa nhập mã, tay trơn trượt, liên tục lau mồ hôi.

Chỉ nghe “tít” một tiếng, tay nắm cửa hạ xuống, cổng sân mở ra.

Du Lê mừng rỡ nói: “Thật sự là ngày kỷ niệm của bọn em kìa!”

Tôi đứng sững lại.

Trong lòng chỉ nghĩ: “Mình đúng là bị lừa triệt để rồi.”

Tôi bình tĩnh nói: “Nếu đây là cửa tiệm của tôi, thì các người đang xâm nhập trái phép, có thể bị kiện đấy.”

Ba Chu Toàn bước thẳng vào sân, tháo bảng hiệu xuống luôn: “Tiệm này là của con trai tôi, tôi không cho phép mở tiệm thuốc!”

Mẹ Chu Toàn gõ gõ lên màn hình khoá số cổng, chiếc áo bông đỏ có họa tiết hoa lắc lư theo động tác: “Tôi đổi mật khẩu thành ngày sinh của Du Lê rồi, cô còn không cút đi à?”

Tôi điềm tĩnh đáp: “Được thôi. Tôi dọn đồ xong là đi ngay.”

Tôi siết chặt điện thoại đang nóng ran, nhanh chóng rút vào phòng khám, run rẩy khóa trái cửa lại.

Sau lưng bất ngờ vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ.

May mà mấy hôm trước tôi vừa thay khóa cửa, nghĩ lại, chắc Chu Toàn lúc đó giúp sửa sang nhà cửa cũng có dụng ý riêng.

Du Lê đứng ngoài cửa sổ, ôm bụng, giơ điện thoại ra khoe ảnh sổ đỏ: “Sợ chị quên, Chu Toàn đặc biệt nhờ em giữ hộ.”

Mẹ Chu Toàn xoay lệch camera giám sát, hướng vào một góc khuất.

Ba Chu Toàn vung tay, đập mạnh ngăn kéo tủ thuốc vào ổ khóa, các loại dược liệu quý văng tung toé dưới sàn.

Du Lê giật lấy bức hoành phi, đạp lên thật mạnh.

Bốn chữ “Thần thủ châm cứu” nhăn nhúm như một mảnh đời của tôi.

“Các người đang gây rối trật tự công cộng!”

Tôi ấn số 110, ngón tay trắng bệch vì tức giận, nhưng lại bị mẹ của Chu Toàn túm lấy cổ tay.

“Triệu Phượng Chi! Đồ gà mái khắc chồng không biết đẻ, không xứng đáng sống trong nhà con trai tôi!”

Mùi mồ hôi trộn với mùi phấn son nồng nặc ập thẳng vào mặt.

Tôi hất tay bà ta ra, lớn tiếng quát: “Bà định làm gì? Tôi có quyền phòng vệ chính đáng!”

3

Khi cảnh sát đẩy đám đông ra, hàm răng giả đen sì của ba Chu Toàn gần như chạm vào mặt tôi:

“Hoặc là trả lại sính lễ ba trăm triệu, hoặc là dọn khỏi căn nhà này!”

Tôi nghĩ thầm: “Ba mẹ mất sớm, nhưng họ đã dạy tôi châm cứu hơn mười năm trời!”

Tôi xoay người, chích cho ông ta một mũi.

Mặt ông ta nhăn nhó dữ tợn.

Cảnh sát giữ trật tự, rồi để chúng tôi ngồi vào bàn trong tiệm thuốc để tiến hành hòa giải.

Người phụ trách thẩm vấn nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Cô Triệu báo cáo rằng các người xâm nhập trái phép vào nhà riêng, chuyện này là sao?”

Ba Chu Toàn sốt sắng nói: “Đồng chí à! Cô ta thấy con tôi chết liền đòi hủy hôn, còn chiếm luôn cửa tiệm của nó!”

Ông ta nhanh chóng đưa điện thoại cho cảnh sát xem ảnh sổ đỏ.

Cảnh sát đi khảo sát hàng xóm.

Có người nói: “Tôi chỉ biết đó là tiệm thuốc.”

Tôi nhìn chằm chằm về phía họ.

Họ gọi cả quản lý khu đến.

Anh ta nói: “Từ trước tới nay đều là anh Chu làm việc trực tiếp với tôi về phí dịch vụ.”

Mẹ Chu Toàn nói giọng chanh chua: “Loại người thất đức thế này mà cũng làm bác sĩ!”

Bình thường tôi ăn gì ngon, uống gì tốt cũng đều chia sẻ cho hàng xóm, nộp phí đúng hạn, chăm sóc hai ông bà như người thân.

Vậy mà đến cuối cùng vẫn bị cô lập, không ai đứng về phía tôi.