Chương 3 - Kế Hoạch Trả Thù Của Cô Gái Sắp Chết
05
Cuối tuần, tôi mang trái cây đến thăm bà.
Bà vẫn sống ở khu tập thể cũ kỹ trong khu phố cũ.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, bà đang ngồi bên cửa sổ vá lại chiếc áo len cũ, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, phủ lên tấm lưng gầy gò còng xuống của bà.
“Bà ơi, con đã tìm được một viện dưỡng lão rất tốt cho bà.”
Tôi ngồi xuống cạnh đầu gối bà, đưa cho bà tờ quảng cáo:
“Môi trường tốt, còn có bác sĩ trực 24/24 nữa.”
Bà lắc đầu, bàn tay gầy guộc xoa đầu tôi:
“Bà quen sống ở đây rồi, ở đây còn có nhiều hàng xóm cũ nữa.”
Tôi im lặng.
Tôi không biết phải nói sao với người bà đã 80 tuổi của mình rằng —
đứa cháu gái duy nhất của bà… sắp chết rồi.
Từ nay về sau, bà chỉ có thể ở viện dưỡng lão một mình.
Thấy tôi không nói gì, bà lại hỏi:
“Miêu Miêu, cháu với cậu bạn năm xưa vẫn ổn chứ?”
Ký ức ùa về như nước lũ.
Năm tôi mười sáu tuổi, cha tôi say xỉn, vung roi da đánh tôi —
là Hứa Ngôn đã lao vào chắn trước.
Tôi nhớ đêm mưa ấy, anh cõng tôi chạy, chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm mưa và máu.
“Vẫn ổn bà ạ.”
Đôi tay thô ráp của bà bất ngờ ôm lấy mặt tôi:
“Nói dối. Trong mắt cháu không còn ánh sáng nữa rồi.”
Tôi vội vàng đứng dậy, giả vờ đi rót nước, nhưng tay run khiến làm đổ cả ly.
Nước nóng bắn lên tay, đỏ cả một mảng.
“Chuyện viện dưỡng lão, bà suy nghĩ thêm nhé.”
Tôi quay lưng lại với bà, giọng nhẹ như gió:
“Chắc con sắp đi xa một chuyến.”
Khi bước ra khỏi khu tập thể, điện thoại tôi reo lên.
Là tin nhắn từ Hứa Ngôn:
“Tối em muốn ăn gì?”
Tôi chưa đọc xong đã tắt màn hình.
Trời bắt đầu mưa phùn, giống hệt đêm năm đó.
Bây giờ, tôi sẽ đích thân kéo người từng bảo vệ tôi… xuống địa ngục.
06
Trước quầy phát thuốc của bệnh viện, một hàng dài người đang xếp hàng chờ.
Tôi siết chặt áo khoác, đầu ngón tay bấm chặt lên vùng bụng — nơi đó đau như có một con dao đang chậm rãi khuấy đảo từ bên trong.
“Lâm Miêu?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng.
Tôi khựng lại, từ từ quay người lại.
Là Chu Tự — bạn cùng đại học với Hứa Ngôn, bây giờ đang làm bác sĩ ở chính bệnh viện này.
Ánh mắt anh dừng lại trên tờ đơn thuốc trong tay tôi, lông mày lập tức nhíu chặt:
“Thuốc giảm đau mạnh?”
Tôi theo phản xạ vo tròn đơn thuốc:
“Chỉ là đau dạ dày thôi.”
Ánh mắt Chu Tự lập tức thay đổi.
Anh là bác sĩ — mấy cái tên thuốc viết tắt kia, anh còn hiểu rõ hơn ai hết nó có ý nghĩa gì.
“Hứa Ngôn biết chuyện này chưa?” Anh hỏi thẳng.
Tôi lắc đầu bướng bỉnh:
“Đừng nói với anh ấy.”
Giọng tôi khàn đến mức không còn giống mình nữa.
Chu Tự lặng lẽ nhìn tôi.
Bây giờ trông tôi hẳn là thảm hại lắm — môi vì đau mà tôi cắn đến bật máu, mấy đốt ngón tay cầm túi thuốc trắng bệch.
“Giai đoạn cuối rồi?” Anh hỏi khẽ.
Tôi khẽ nhếch mép, xem như là câu trả lời.
Ánh đèn trắng hắt trên hành lang lạnh lẽo khiến tôi không thể che giấu được điều gì.
Bất ngờ, mắt Chu Tự đỏ hoe:
“Năm đó em thức trắng đêm chăm thằng Hứa Ngôn say rượu, anh đáng lẽ phải nhìn ra rồi — mẹ kiếp, em đúng là con ngốc!”
Túi thuốc cọ vào nhau sột soạt, tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình:
“Ừ, đúng là ngốc thật.”
Từ xa vang lên tiếng y tá gọi tên.
Tôi xoay người định rời đi, thì Chu Tự bất ngờ giữ lấy tay tôi:
“Ít nhất cũng để anh ấy đi chữa trị cùng em.”
“Rồi sao nữa?” Tôi nhẹ nhàng rút tay lại,
“Để anh ấy ngày nào cũng phải gượng cười với bạn gái sắp chết, rồi quay đầu chạy đến chỗ Bạch Tinh Nguyệt tìm an ủi à?”
Trong ô cửa kính, bóng dáng tôi phản chiếu lại — trông như một hồn ma trắng bệch lang thang giữa đời.
“Cứ để em đi một cách có thể diện đi.”
Tay Chu Tự lơ lửng giữa không trung, cuối cùng cũng chậm rãi buông xuống.
Ánh mắt anh nhìn tôi như thể đang nhìn một người sắp rơi xuống vực — biết là không cứu được, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay ra.
“Ít nhất hãy để anh giúp em.”
Giọng anh nghẹn lại, rồi móc từ túi áo blouse trắng ra một tấm danh thiếp:
“Số điện thoại riêng của anh.”
Tôi đón lấy, khi đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh, tôi cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ.
Thật ra — tôi đã sắp đặt sẵn cho lần gặp “tình cờ” này.
Ba ngày trước, tôi đã tra lịch trực của Chu Tự.
Ba giờ chiều, phòng khám tiêu hóa.
Tôi canh đúng giờ xuất hiện ở khu chờ, tay cầm sẵn hồ sơ bệnh án.
Lúc Chu Tự bước qua tôi “vô tình” ngẩng đầu — và ánh mắt hai người… chạm nhau đúng như kế hoạch.
Đọc tiếp