Chương 1 - Kế Hoạch Theo Đuổi Chồng Nhà Bên
Sau khi tỏ tình với crush mà bị từ chối, tôi chạy thẳng đến nhà thanh mai khóc lóc thảm thiết.
Khóc ướt cả ga giường anh ấy.
Khóc ướt cả áo vest anh ấy.
Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng anh ấy cũng không chịu nổi nữa.
Anh nâng mặt tôi lên, nước mắt vẫn còn vương trên má.
“Đừng khóc nữa, tôi làm bạn trai em. Dù sao anh đây cũng từng là hot boy trường, đâu có thua kém cái tên mặt trắng kia.”
“Thật không?”
Tôi mừng rỡ phát điên, giữ chặt gáy anh rồi hôn lấy hôn để như chim gõ kiến.
Tay không ngừng sờ bụng anh.
Crush gì chứ, tất cả chỉ là chiêu trò theo đuổi chồng của tôi mà thôi.
1
Tôi đã thầm thích Phó Dĩ Nam nhiều năm rồi.
Nhưng người này đúng là khúc gỗ.
Tôi đã ám chỉ với anh vô số lần.
Ví dụ như giả vờ vấp ngã rồi nhào vào lòng anh.
Hắt nước lên áo anh rồi nhân cơ hội giúp anh cởi ra, tiện thể chiếm chút lợi.
Hoặc là mượn cớ bôi kem chống nắng để sờ bắp tay anh.
Kết quả thì sao?
Anh chẳng hề đỏ mặt lấy một lần, chỉ nhìn tôi với vẻ chán ghét rồi bảo: “Làm gì thì làm cho cẩn thận, đừng lúc nào cũng vụng về như vậy.”
Phi! Nếu không phải vì gương mặt đẹp trai kia, tôi đã sớm tát anh ta rồi bỏ đi!
Đã hơn hai mươi tuổi mà còn chưa được hôn đôi môi của trai đẹp, nghĩ mà cay!
2
Tôi luôn nghĩ rằng, dù Phó Dĩ Nam có chậm hiểu đến đâu thì chắc chắn cũng thích tôi.
Dù sao, người con gái duy nhất có thể thân thiết với anh chỉ có tôi và chị gái anh ấy.
Nhưng tôi cũng sợ.
Lỡ một ngày tôi tỏ tình, anh lại nói một câu kiểu như: “Anh chỉ coi em là em gái” thì sao?
Chỉ nghĩ thôi mà tôi đã thấy chán nản rồi.
Thế là tôi tìm đến chị Phó, mong chị ấy giúp tôi bày mưu tính kế.
Chị Phó lại bảo: “Không cần vội, trước tiên đi gặp đàn ông đã.”
Tôi: “?”
Tôi không hiểu, nhưng vẫn đi theo.
Kết quả là, “gặp đàn ông” mà chị ấy nói, đúng theo nghĩa đen luôn.
Chị ấy dẫn tôi đi gọi nam người mẫu.
Trong tiếng “Chị ơi~” dịu dàng của các nam người mẫu, linh hồn tôi như bay lên chín tầng mây, dần dần lạc lối.
Không thể không công nhận, nam người mẫu đẹp trai thật sự!
Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ: “Nếu Phó Dĩ Nam cũng gọi tôi như vậy thì tốt biết bao.”
Tôi nhìn ly rượu trên bàn, uống cạn một hơi.
Rồi… rồi tôi không nhớ gì nữa.
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là bức ảnh chụp chung của tôi và Phó Dĩ Nam đặt trên tủ đầu giường.
Cả căn phòng được trang trí đơn giản, lấy màu xanh lam và xám làm chủ đạo, nhìn qua là biết ngay phòng con trai.
Tôi nhận ra mình đang ở trong phòng của Phó Dĩ Nam.
Nhìn xuống chiếc chăn đang đắp trên người, tôi không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Mùi giống hệt trên người anh ấy.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Trời ạ, tôi đúng là đồ biến thái!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên tôi ngủ trên giường của Phó Dĩ Nam.
Trước đây, anh ấy còn chẳng cho tôi vào phòng.
Lúc tôi đang thẫn thờ, Phó Dĩ Nam gõ cửa phòng.
“An Lê, dậy chưa? Ra ăn sáng đi.”
“Ra ngay đây!”
Tôi bật dậy, gấp gọn chăn màn.
Thầm cảm thán, giá mà có thể ở lại đây mãi thì tốt biết bao.
Đi dép vào rồi bước xuống giường, lúc này tôi mới chú ý đến con khủng long nhỏ màu hồng trên đầu giường.
Không ngờ bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Phó Dĩ Nam, lại ẩn giấu một tâm hồn thiếu nữ như thế.
3
Tôi đã đến nhà Phó Dĩ Nam vô số lần, nên rất quen thuộc với nơi này.
Vừa vào bếp, tôi đã thấy anh ấy đang bận rộn.
Trên người còn đeo tạp dề, trông chẳng khác gì một ông chồng mẫu mực.
Xong rồi, tôi lại càng thích anh ấy hơn.
Tôi ngồi xuống bàn ăn, chống cằm nhìn anh.
“Phó Dĩ Nam.”
Tôi gọi.
Anh quay đầu lại, liếc tôi một cái.
“Sao thế?”
“Tại sao em lại ngủ qua đêm ở nhà anh vậy?”
Anh ấy bày ra biểu cảm bất lực.
“Em không biết thật à?”
Lúc này, tôi đang nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn của anh, nuốt nước bọt rồi mới tiếp tục:
“Em uống rượu, không nhớ gì hết.”
Phó Dĩ Nam đặt đĩa khoai tây xào ớt xanh cuối cùng lên bàn, rồi ngồi xuống, giơ tay búng trán tôi một cái.
“Vậy tự mà nghĩ đi.”
“Oh.”
Tôi cũng không truy hỏi nữa.
Anh không nói thì thôi, tôi cũng không quá tò mò.
Dù sao sáng sớm mở mắt ra đã được ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh, ai còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác chứ.
Tôi ăn một miếng cơm, ngẩng đầu nhìn anh.
Ăn thêm một miếng nữa, lại nhìn anh lần nữa.
Phó Dĩ Nam không để ý đến hành động nhỏ của tôi, chỉ cúi đầu múc cho tôi một bát canh.
“Anh Nam, trên cổ anh bị sao thế? Bị muỗi cắn à?”
Lúc này tôi mới chú ý đến mấy dấu vết đỏ hồng trên cổ anh.
Phó Dĩ Nam theo phản xạ giơ tay sờ cổ, vành tai đỏ bừng, sững lại mấy giây.
“Ừm, tối qua anh ngủ trên sofa, bị một con muỗi to cắn.”
Tôi lập tức thấy có lỗi, tối qua là tôi chiếm mất phòng của anh ấy.
“Vậy lát nữa nhớ bôi thuốc vào nhé.”
“Ừ.”
4
Ăn sáng xong, tôi về nhà chuẩn bị cập nhật truyện.
Sắp khai giảng rồi, phải tranh thủ kiếm thêm chút nhuận bút trước khi nhập học.
Lúc này, mẹ gọi điện tới.
“Lê Lê này, tháng Chín này em họ con vào đại học, học cùng trường với con đấy. Mẹ với dì con bàn bạc, muốn để nó ở nhờ chỗ con một thời gian. Con thấy có tiện không?”
“Em họ nào cơ?”
Tôi ngơ ngác.
“Là người hồi nhỏ chơi thân nhất với con đó.”
Tôi vẫn không nhớ ra.
Dù mẹ tôi là con một, nhưng họ hàng bên ngoại thì đông, khiến tôi cũng có kha khá anh chị em họ xa.
“Vậy cũng được.” Tôi đồng ý.
Mẹ tôi nói thêm: “Lê Lê à, con cứ yên tâm. Thằng bé ngoan lắm, chỉ là có chút khuynh hướng trầm cảm. Dì con lo nó ở ký túc xá không ổn, nên muốn để nó ở nhà con vài ngày, chờ tìm được chỗ trọ rồi sẽ dọn đi.”
“Được ạ.”
5
Mấy ngày nay, tôi không thấy mặt Phó Dĩ Nam đâu.
Anh ấy có vẻ rất bận.
Dù sao cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, công việc chắc có nhiều thứ phải lo.
Tôi rất nhớ anh, nhưng lại ngại làm phiền.
Mấy hôm sau, em họ tôi xách hành lý đến nhà.
Vừa mở cửa, cậu ta đã tươi cười gọi tôi một tiếng “Chị”, còn mang theo quà biếu.
Tôi ngơ ngác.
Đây là người mẹ tôi nói có khuynh hướng trầm cảm?
Sao trông không giống chút nào?
“Vào đi, vào đi!”
Tôi giả vờ bình tĩnh, mời em họ vào nhà.
“Phùng Phùng à, đến chơi thôi mà còn mang quà làm gì.” Tôi cười lấy lòng.
Cậu ta bỗng khựng lại.
“Chị, Phùng Phùng là con của tam bá. Em là Lộ Kỳ.”
Chết rồi, quê quá!
Tôi nhớ hồi nhỏ người chơi thân nhất với mình là Phùng Phùng mà?
Sớm biết đã hỏi kỹ trước.
May mà đầu óc tôi phản ứng nhanh, vỗ tay đánh “bốp” một cái, cười hì hì:
“Kỳ Kỳ à, đương nhiên chị nhớ em rồi! Chị đùa em chút thôi mà, haha!”
Lộ Kỳ cũng cười theo, chỉ là nụ cười có hơi gượng gạo.
“Kỳ Kỳ này, em ngủ ở đó nhé.”
Tôi chỉ vào phòng sách mới dọn dẹp xong.
“Chỗ hơi nhỏ, đừng chê nha.”
“Sao lại chê được ạ? Chị cho em ở nhờ, em còn phải cảm ơn ấy chứ!”
…
Hàn huyên với Lộ Kỳ một lát, tôi về phòng tiếp tục viết truyện.
Buổi tối, Phó Dĩ Nam đột nhiên gọi điện.
“An Lê, qua nhà anh một chuyến.”
Đã một tuần rồi chưa nghe thấy giọng anh ấy.
Lúc này, tôi chẳng buồn hỏi làm gì, chỉ ngây ngất đáp ngay một câu: “Được!”
Nhà Phó Dĩ Nam ở ngay cạnh nhà tôi.
Tôi ôm tâm trạng kích động, gõ cửa nhà anh.
Anh vẫn mặc nguyên bộ vest, chắc là vừa tan làm.
“Ăn cơm chưa?”
Anh hỏi.
“Chưa.”
Thật ra tôi ăn rồi.
Nhưng tôi muốn ở bên anh lâu thêm chút nữa.
Phó Dĩ Nam cởi áo vest, đặt lên sofa.
Bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng ôm sát, trông vừa thanh lịch lại vừa gợi cảm.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn anh chằm chằm không rời mắt, trong đầu toàn suy nghĩ đen tối.
“Vậy ở lại ăn đi. Anh mua cá rồi.”
“Được!”
Phó Dĩ Nam định quay người đi vào bếp, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, lại ngồi xuống cạnh tôi.
“Đúng rồi, có thứ này cho em.”
Anh lấy từ trên bàn trà một chiếc túi nhỏ được gói rất đẹp, đưa cho tôi.
“Lúc tan làm thấy cái này, cảm thấy hợp với em nên mua.”
Tôi vội vàng mở ra xem, phát hiện bên trong là một chiếc kẹp tóc nhỏ lấp lánh, gắn đầy đá lấp lánh.
Con trai gì mà tinh tế thế này?
Chắc chắn là có một tâm hồn thiếu nữ!
Sự đối lập này đáng yêu quá, tôi thích chết mất!