Chương 3 - Kế Hoạch Đảo Ngược

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giang Hà mặc đồ ngủ, đang đắp mặt nạ, cau mày nói: “Khuya rồi còn la hét cái gì? Làm ảnh hưởng giấc ngủ làm đẹp của tôi rồi đấy!”

Tôi cố nén giận, chỉ vào hành lý dưới đất: “Dựa vào đâu mà các người dám ném đồ của tôi ra ngoài?”

Từ Uyển nghe tiếng bước ra, rụt rè liếc nhìn tôi: “Ôn Tình, chúng ta thật sự hết cách rồi, cậu làm ơn buông tha chúng ta đi…”

Nói rồi cô ta liếc mắt ra hiệu cho Lâm Hạ, Lâm Hạ lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói với hàng xóm và bảo vệ:

“Các bác các cô các chú xem hộ tụi cháu với! Bọn cháu thuê nhà ở chung, cô ta mỗi tối lại dẫn một người đàn ông khác về nhà, ‘vận động’ trong phòng ầm ĩ cả đêm, bọn cháu không tài nào ngủ nổi!”

Cô ta lại quay sang nhìn tôi, giọng đầy van nài: “Bọn cháu biết công việc của cô ấy đặc biệt, ban đêm phải đi làm, bọn cháu cũng không có thành kiến gì với nghề nghiệp của cô ấy. Nhưng bọn cháu còn phải dậy sớm đi làm mà! Làm ơn tìm chỗ khác ở được không?”

Vừa dứt lời, ánh mắt của hàng xóm nhìn tôi lập tức thay đổi, như thể đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn.

Từ Uyển cúi đầu chào mọi người, vẻ mặt đầy áy náy: “Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Hợp đồng thuê của cô ấy đã hết hạn, bọn cháu cũng đã nói rõ là không muốn gia hạn nữa, chủ nhà cũng không đồng ý cho cô ấy thuê tiếp. Nhưng cô ấy cứ cố tình không chịu đi, tụi cháu bất đắc dĩ mới phải làm vậy… Thật lòng xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người.”

Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán:

“Nhìn cũng xinh mà, sao lại làm cái nghề đó…”

“Chả trách hôm nào cũng về trễ…”

“Sống cùng tầng với loại người này, đúng là xui xẻo!”

Một bà cô trung niên chỉ thẳng mặt tôi, tức giận nói: “Có phải hôm kia là mày mở nhạc ầm ầm nửa đêm không? Làm tao mất ngủ cả đêm đấy!”

Tuần trước tôi còn đang công tác ở tỉnh ngoài, hôm qua mới về.

Trên mặt Giang Hà thoáng hiện vẻ chột dạ, nhưng vẫn chỉ vào tôi nói: “Đúng! Chính là cô ta!”

Lại có thêm một hàng xóm bước ra chất vấn: “Lần trước ống thoát nước bị tóc dài tắc nghẽn, khiến nhà tôi bị ngập. Có phải là cô không?”

Người tóc dài nhất và chưa bao giờ dọn lưới lọc là Từ Uyển sững lại một chút, sau đó cau mày quay sang tôi: “Ôn Tình, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tắm xong nhớ dọn tóc đi, sao cứ không chịu nghe thế?”

“Có phải chính cô là người muốn đập tường chịu lực không? Suýt nữa làm cả tòa nhà thành nhà nát đấy!”

Lâm Hạ—người từng muốn đập tường để mở rộng phòng—gãi mũi, nói: “Đúng vậy, là cô ta! chúng tôi ngăn thế nào cũng không được!”

Cơn phẫn nộ của hàng xóm bị châm ngòi hoàn toàn:

“Đúng là tai họa! Đuổi cô ta ra khỏi khu này đi!”

“Bảo vệ! Mau đuổi cô ta đi!”

“Báo công an! Bắt cô ta lại!”

Bảo vệ thấy vậy, lập tức túm lấy tay tôi, định kéo đi.

Tôi vừa gấp vừa giận, hét lớn: “Tôi là chủ nhà! Các người không có tư cách đuổi tôi!”

Giang Hà cười khinh bỉ: “Cô mà là chủ nhà? Vậy tôi là Tần Thủy Hoàng!”

Từ Uyển cũng làm ra vẻ khó xử: “Ôn Tình, tôi đã liên lạc với chủ nhà rồi, ông ấy sắp đến. Bây giờ cô tự đi thì còn giữ được thể diện, để ông ấy đến đuổi tận mặt thì thật khó coi.”

Tôi tức đến toàn thân run lên.

“Được! Gọi ông ta đến! Tôi muốn xem ông ta đuổi tôi thế nào!”

“Có ai tìm tôi đấy?”

Tôi quay đầu nhìn, thấy một tên nhuộm tóc vàng hoe, ăn mặc lố lăng, lết lết từ xa bước tới.

“Tôi là chủ nhà, ai tìm tôi?”

Hắn liếc xéo tôi từ đầu tới chân.

“Chú Lưu đâu rồi?”

Tôi cau mày—nhà tôi vẫn do chú Lưu bên trung tâm môi giới quản lý, chú ấy rất có trách nhiệm.

“Điều tra kỹ quá nhỉ, còn biết chú tôi họ Lưu. Để tôi nói cho cô biết, chú tôi đi công tác rồi, giờ căn nhà này do tôi quản!”

Hắn chỉ vào mặt tôi: “Chuyện của cô, mấy cô gái xinh đẹp đây kể tôi nghe hết rồi. Căn nhà này, tôi không cho loại người đồi bại như cô thuê nữa! Biết điều thì cút đi với đống đồ rách kia!”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Anh có biết tên trên sổ đỏ nhà này là ai không? Mà dám bảo tôi ‘cút’?”

“Nhà của chú tôi thì sổ đỏ tất nhiên phải là tên ông ấy! Chẳng lẽ lại là cô?”

Tên tóc vàng khinh khỉnh nói.

Từ Uyển ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ôn Tình, đừng làm loạn nữa, chủ nhà cũng tới rồi, cô cứ nhận đi cho xong.”

Tên tóc vàng không thèm để ý đến tôi nữa, ngang nhiên bước vào nhà đi vòng một lượt, sau đó bước ra, hung hăng nói với tôi:

“Này! Cái bộ lego trên kệ tivi phòng khách đâu rồi? Có phải cô trộm đi không?”

“Đó là bản giới hạn, trị giá hai trăm ngàn đấy! Mau giao ra đây cho tôi!”

“Cái bộ lego đó à?

Hôm trước cháu gái tôi tới chơi rất thích, tôi liền tặng cho bé rồi.”

“Đồ của tôi, tôi đem tặng, cần phải báo cáo với anh à?”

“Đồ của cô? Đó là của chủ nhà… là của chú tôi!”

Tên tóc vàng tức đến giậm chân.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)