Chương 5 - Kẻ Giấu Mặt Trong Hậu Cung

Nhắm mắt, dốc hết sức nhào vào lòng hắn.

“Vệ Thanh… cứu ca ca ta với…”

Từ nhỏ ta vốn tham ăn, dáng người đầy đặn, tròn trịa.

Mà hắn xưa nay vẫn luôn say mê nơi ấy trên thân ta…

Chỉ là không hiểu vì sao trong áo bào của hắn lại giấu một cây phất trần to và cứng đến thế,

đâm vào da ta đau nhói.

Ta cúi đầu định gạt nó ra nhưng lại bị hắn bắt chặt lấy hai tay.

Ánh mắt hắn nhìn ta, mang theo tia độc ác đầy giận dữ.

“Nương nương à…

Tiểu nhân chưa từng dạy người mấy thứ này đâu…”

“Hay là… người đã âm thầm học được ở đâu rồi?

Chẳng phải gần đây người đã đi cầu xin không ít người sao?

Vậy bước tiếp theo là đến tìm Hoàng thượng à? Hửm?”

Vệ Thanh dùng đầu ngón tay mạnh mẽ miết qua khóe mắt ta.

Đó là nơi ta mẫn cảm nhất.

Nước mắt lập tức tuôn trào như vỡ đê.

Ta lắc đầu:

“Hiện giờ ta chỉ muốn cầu xin ngươi giúp ta… Vậy ngươi đồng ý hay không?”

Sương lạnh trong mắt hắn lập tức tan rã.

Cúi đầu, hắn khẽ hôn lên mí mắt ta.

“Nương nương hãy nói yêu ta đi,cả đời này chỉ yêu một mình ta.”

“Người nói rồi, ta sẽ giúp người, dù có bỏ mạng cũng cam lòng.”

Ta không hề do dự:

“Cả đời này ta chỉ yêu một mình ngươi.”

Nhưng hắn vẫn không hài lòng.

“Nương nương nói nghe nhẹ tênh, khiến ta thấy chẳng chút chân thật.”

“Thề đi. Nếu phụ ta, thì hãy—”

Ta bắt đầu bực bội.

“Ngươi thôi sỉ nhục ta được không!”

Càng thấy hắn ra vẻ si tình, ta lại càng cảm thấy mình bị nhục mạ.

Viền mắt ta đỏ bừng:

“Chuyện này vốn là ngươi tình ta nguyện.

Đêm nay ngươi đến tìm ta, chẳng phải là vì chuyện hoan lạc xác thịt sao?

Cần gì phải lôi thề thốt ra để khiến người khác buồn nôn như vậy?”

“Ngươi thấy việc ta muốn nghe một câu ‘yêu ta’ lại khiến ngươi buồn nôn sao?”

Vệ Thanh nhếch môi cười.

Nhưng nụ cười ấy chẳng hề chạm tới đáy mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo trời đất quay cuồng.

Vệ Thanh bế bổng ta lên.

Trong đáy mắt hắn cuộn trào một cảm xúc mà ta không thể nào hiểu nổi.

Tựa như cơn giông sắp ập đến.

Tựa như dã thú phá lồng giam mà lao ra.

Tựa như kẻ hấp hối dốc hết toàn lực để nắm lấy sợi rơm cuối cùng.

Lần đầu tiên ta thấy trên gương mặt hắn một biểu cảm như vậy như có thứ gì sắp vượt khỏi tầng trời, mang theo quyết tuyệt sống còn.

Tim ta run lên.

Theo bản năng quay mặt đi.

Nhưng ngay lập tức bị hắn giữ chặt,ép phải đối diện với ánh mắt bão tố ấy.

“Nương nương, không được nói ta khiến người buồn nôn.

Cũng không được rời bỏ ta.

Cả đời này… kiếp sau nữa… người đều không được phép rời xa ta.”

Nói xong, hắn dùng lụa buộc tay ta lại, che kín đôi mắt ta,rồi xoay người bước tới chiếc giường La Hán gần đó.

Trên đó đặt một chiếc hộp gỗ mà ta chẳng thể nào không nhận ra.

Đó là chiếc hộp hắn từng để trong cung của ta.

Ta đã lén mở ra xem một lần.

Quả đúng như lời màn đạn nói bên trong là những món đồ hắn cất giấu, thứ mà… có thể khiến quý phi vui vẻ…

12

Một lúc lâu trôi qua.

Những gì ta tưởng tượng—đều không xảy ra.

Mọi thứ tĩnh lặng đến rợn người,ngoài cửa sổ chỉ còn tiếng ve kêu không ngớt, nghe đến nỗi khiến người bức bối.

Môi ta khẽ mấp máy,

còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị đổ một bát thuốc đắng ngắt vào miệng.

“Ngươi—”

Một viên ô mai ngọt ngào lập tức được nhét vào theo.

Vị ngọt tan nơi đầu lưỡi, xua đi dư vị đắng nghét.

“Ngươi cho ta uống gì vậy? Là thuốc độc sao?”

“Là thang thuốc trị phong hàn.”

Vệ Thanh nói xong, tháo dải lụa trói trên người ta,dùng khăn nhẹ lau mồ hôi bên tóc mai,rồi đắp chăn cho ta cẩn thận.

“Đêm đã khuya, nương nương nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ta sững sờ đứng lặng.

Ánh mắt ta liếc về một chỗ nào đó trên người hắn.

Rõ ràng đang có dấu hiệu rục rịch.

“Ngươi định cứ thế mà rời đi sao?”

Ta nói thêm:

“Là ngươi tự không muốn đấy nhé. Nhưng chuyện giúp ca ca ta, ngươi không được nuốt lời.

Hoặc… ta có thể dùng cách khác để giúp ngươi giải tỏa?”

Vệ Thanh đáp:

“Không cần.

Ngươi yên tâm, chuyện của huynh trưởng ngươi—ta đã sớm âm thầm thu xếp ổn thỏa.”

13

Ta ngẩn ra.

Lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn.

Thế nhưng màn đạn lại cuồn cuộn kéo tới từng câu từng chữ đều đang mắng ta ngu ngốc.

【Nữ phụ thật ngốc, còn tưởng nam chính thật sự giúp mình sao?】

【Cô ta đắc tội với quý phi, nam chính không nỡ động vào cô ta, nên chỉ có thể để người nhà cô ta chịu tội ngồi tù, coi như thay quý phi trút giận thôi.】

【Quý phi tức giận thì ngủ không ngon, mà nữ chính ngủ không ngon thì “chú cún ngoan” nam chính cũng không ngủ được, thế là nửa đêm đi tìm nữ phụ để giải hỏa đấy!】

【Nhưng tại sao nam chính lại dỗ dành nữ phụ vậy? Chẳng lẽ… thật sự có chút động lòng rồi sao?】

【Không thể nào! Nếu nam chính thật sự muốn giúp, anh trai nữ phụ đã được thả từ lâu, sao còn chịu khổ trong ngục? Mấy lời đàn ông nói trên giường mà cô cũng tin à?】

Đọc xong những lời ấy, lòng ta lạnh đi nửa phần.

Ta níu lấy tay Vệ Thanh:

“Giờ ngươi đã là người được Hoàng thượng sủng tín, thế lực không nhỏ. Ngươi có thể dẫn ta đến gặp ca ca ta một lần không?”

Vệ Thanh từ chối.

Tim ta lại lạnh thêm một tầng.

Những lời châm chọc trong màn đạn dù có gay gắt đến mấy,cũng không bằng lời ngon tiếng ngọt của Vệ Thanh khi lừa dối ta.

Hắn giống như nồi nước âm ấm, từ tốn đun sôi từng chút một,chơi đùa ta trong lòng bàn tay mà ta vẫn còn tưởng mình được yêu thương.

Xem ra… ta chỉ còn có thể dựa vào chính mình.

Chương 6 tiếp :